Trong biệt thự nhà họ Tần.

Khoảnh khắc Tần Tinh Thiên cúp điện thoại với Tô Ánh Nguyệt, Tần Tinh Vân đã mở máy tính của Tô Huyền Anh ra.

Hai anh em ngồi trước máy tính xem từng bức ảnh mang thai của Tô Ánh Nguyệt
“Nếu lúc đó mẹ đang mang thai hai chúng ta thì thật là tốt”
Tần Tinh Thiên ôm gối ôm có chút phiền muộn thở dài.

Tần Tinh Vân đã thay đổi tư thế thoải mái của mình trên một chiếc ghế nhỏ: “Trên đời không có nhiều nếu như như vậy?
Mẹ của hai cậu bé đã chết là chết rồi.


Bố nói lúc trước bố đã tận mắt nhìn thấy thi thể mẹ bị đốt thành than trong đám cháy khi được vận chuyển ra ngoài.

Mỗi năm vào ngày làm giỗ của mẹ, hai cậu cũng sẽ đi thắp nhang cho mẹ.

Sau khi Tô Ánh Nguyệt gả vào, cũng là Tân Tinh Vân đề nghị với Tần Tinh Thiên gọi là mẹ chứ không phải mẹ.

Bởi vì hai cậu có mẹ của riêng mình.

“Em chỉ tùy tiện nói thôi mà”
Tần Tinh Thiên bĩu môi, cậu bé đương nhiên biết không có khả năng.

Nói xong, cậu bé quay đầu nghiêm túc nhìn Tần Tinh Vân: “Anh, anh nói bố sẽ không thật sự ghét bỏ mẹ chứ?”
Tần Tinh vân cau mày: “Anh không biết”
Nhưng cậu bé biết chính là thay vì chờ bố sau này thật sự yêu mẹ lại để cho bố biết, không bằng hiện tại cho bố biết.

Loại chuyện này nên sớm không nên muộn.

Nếu yêu không đủ có thể sẽ không quan tâm nhiều.

“Em không nghĩ bố cảm thấy phiền”
Tần Tinh Thiên cầm lấy sữa chua ở một bên vừa uống vừa an ủi bản thân: “Bố cũng có chúng ta, dựa vào cái gì ghét bỏ mẹ sinh con!”
Tần Tinh Vân…”

“Thế giới của người lớn thật phức tạp”
“Nhưng mà em nói đúng, nếu bố dám ghét bỏ mẹ chúng ta sẽ sử dụng lý do này để đối phó với bố!”
Nhà họ Tô.

Maserati đen dừng lại ở cửa.

“Cậu Ba!”
Tô Tuấn Thành mỉm cười từ trong biệt thự đi ra nghênh đón.

Tuy rằng ông ta đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng khi Tần Mộ Ngôn từ trên xe xuống, cả người Tô Tuấn Thành vẫn ngơ ngác dừng lại.

Người đàn ông trước mặt thân hình cao ngất, ngũ quan tinh xảo, cả người lộ ra quý khí và kiêu ngạo, cùng cậu Ba nhà họ Tần vừa già vừa hỏi còn bị hủy dụng trong lời đồn hoàn toàn giống như hai người!
Nếu lúc trước biết vẻ ngoài của cậu Ba nhà họ Tần là như vậy ông ta sống chết cũng sẽ không để Tô Ánh Nguyệt thay Tô Huyền Anh gả qua!
Đây quả thực là lợi cho Tô Ánh Nguyệt!
Nghĩ đến đây, ông ta ngượng ngùng cười cười: “Cậu chính là cậu Ba nhà họ Tần sao?”
Tần Mộ Ngôn thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.


“Thì ra cậu Ba trẻ tuổi như vậy đã có…”
Tô Tuấn Thành thở dài: “Tôi thật sự là hối hận”
Tần Mộ Ngôn nhíu mày, thân thể cao lớn tựa vào cửa xe cố ý ngăn trở Tô Ánh Nguyệt phía sau chuẩn bị xuống xe: “Hối hận cái gì?”
“Hối hận lúc trước có mắt như mù, tin những lời nói dối do những người đó tạo ra, bỏ lỡ con rể tốt như cậu Ba.


.


“Ông Tô nói vậy là không đúng”
Người đàn ông nhàn nhạt nhếch môi, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Tôi hiện tại coi như là nửa con rể của ông rồi không phải sao?”
“Lúc trước ông cùng bố tôi nói để Tô Ánh Nguyệt gả cho tôi, nhưng thề thốt nói Tô Ánh Nguyệt tuy rằng không phải là con đẻ nhưng ông đối với cô ấy so với con gái ruột thịt còn thân hơn”
Anh nói hai câu này khiến cho lời nói phía sau của Tô Tuấn Thành tất cả đều nghẹn trở về.

Đúng là lúc trước ông ta sắp xếp cho Tô Ánh Nguyệt gả qua, cũng chính xác là ở trước mặt người nhà họ Tần nói những lời này.

Nghĩ đến đây ông ta ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi: “Đương nhiên Ánh Nguyệt trong lòng tôi không khác gì con gái ruột”
“Phải không?”
Ông ta vừa nói xong, một bóng dáng gầy gò đi ra phía sau Tần Mộ Ngôn.

Tô Ánh Nguyệt lạnh lùng nhìn mặt ông ta? Ông Tô, đây là lần đầu tiên con biết thì ra trong lòng bố con cũng giống như con gái ruột của bố”
“Nếu coi con là con gái ruột, vì sao con gả qua hơn một tháng cũng không hỏi con lần nào lại để chồng con tới đây, còn đặc biệt dặn dò không nên mang theo con?”