Diệp Thiên Văn ngã sấp mặt xuống đất, cô ta đau tới mức nhằn mặt nhăn mày, đứng dậy nói: “Bạch Hạo Nam, sao anh không đi chết đi!”
“Nếu tôi chết đi thì ai sẽ chứng kiến bộ dạng xinh đẹp lúc cô ngã chứ.”
Bạch Hạo Nam cười nhạt, lười biếng tựa vào lan can cầu thang: “Ông cụ sắp về rồi, ông cụ bảo tôi tìm cô về cùng ông cụ.
“Nếu không cô cho rằng tôi sẵn lòng tìm cô chắc?”
Diệp Thiên Văn mím môi, xác nhận Bạch Hạo Nam không nghe thấy cuộc đối thoại lúc trước giữa cô ta và chị Lương.

Lúc này cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, thở phì phì, đi vòng qua anh ta.
“Cô Diệp.”

Nhìn theo bóng lưng của cô ta.

Bạch Hạo Nam thờ ơ lên tiếng: “Mộ Ngôn rất thích Tô Ánh Nguyệt.
Người phụ nữ kia dừng bước.
Giây tiếp theo, Diệp Thiên Văn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Bạch Hạo Nam chăm chăm: “Anh nói với tôi chuyện này làm gì?”
“Tôi hy vong cô có thể hiểu rõ.”
Bạch Hạo Nam vươn vai: “Lúc đầu, anh hai của Tần Mộ Ngôn đưa cô về nhà họ Tần là để cô làm con gái nuôi nhà họ Tần.”
“Không có ai coi cô là vợ chưa cưới của Tần Mộ Ngôn hoặc con dâu nuôi từ bé.

Vì thế, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô em gái không có quan hệ máu mủ gì với Tần Mộ Ngôn mà thôi, đừng mơ mộng quá nhiều.”
“Vốn dĩ anh ấy cũng chẳng yêu thích gì cô, cho dù năm đó cô đã tìm thấy Tần Tinh Vân và Tần Tình Thiên cho anh ấy nhưng anh ấy cũng không hề coi trọng có thêm chút nào.”
“Nhưng nếu cô dám động tới Tô Ánh Nguyệt, tôi nghĩ, giữa một cô em gái mà bản thân vốn chẳng hề yêu thích và người vợ mà mình yêu thương nhất, anh ấy sẽ chọn người thứ hai”
“Đến lúc đó, sợ rằng anh hai Tân Mộ Diệp của anh ấy cũng không bảo vệ nổi có đầu
Vẻ mặt Diệp Thiên Văn có chút tái nhợt.
Một lúc sau, cô ta ổn định lại cảm xúc của mình, mỉm cười với Bạch Hạo Nam: “Ý anh là gì?”
“Tô Ánh Nguyệt là chị dâu nhỏ của tôi, tôi thích cô ấy còn không kịp, làm sao có thể động tới cô ấy?”
“Hơn nữa.”

Diệp Thiên Văn thờ ơ nhìn anh ta: “Anh cũng nói rồi, tôi chẳng qua chỉ là một đứa con nuôi của nhà họ Tân mà thôi, có tư cách gì mà động tới vợ của anh ba chứ?”
Nói xong, cô ta xoay người, duyên dáng rời đi.
Bạch Hạo Nam đứng im tại chỗ, lạnh lùng nhìn theo hướng người phụ nữ đó rời đi.
Trong phòng bệnh, ông cụ Tần đang nói chuyện rất vui vẻ với Tô Ánh Nguyệt.

Thấy Diệp Thiên Văn tiến vào, ông cụ cười nhạt, giới thiệu: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, con nghỉ ngơi đàng hoàng đi!”
“Đúng rồi.”
Ông cụ khẽ cười: “Bố vẫn chưa giới thiệu tử tế với con.
“Đây là Diệp Thiên Văn, là cô em gái mà năm đó anh hai của Mộ Ngôn đưa về nhà.

Con bé đã sống ở nhà họ Tần được mười năm rồi, cũng coi như là một nửa con gái của bối”
Nói xong, ông cụ quay sang nhìn Diệp Thiên Văn: “Thiên Văn, còn không mau gọi chị dâu?”
Trong mắt Diệp Thiên Văn thoáng qua tia chán ghét.
Nhưng cảm xúc ấy cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Sau đó, cô ta nhìn Tô Ánh Nguyệt đầy dịu dàng “Chào chị dâu nhỏ”
“Em đã nghe Tân Tình Vân và Tân Tinh Thiên kể lại, anh ba đã cưới một chị dâu nhỏ rất xinh đẹp.


Em còn cho rằng dù xinh thì có thể xinh tới mức độ nào cơ?”
Đôi mắt hẹp, dài của cô ta giả bộ đánh giá Tôi Anh Nguyệt: “Nhưng thật không ngờ chị thật sự rất xinh đẹp, xứng với anh ba.
Dù đây không phải lần đầu tiên Tô Ánh Nguyệt được khen xinh nhưng không biết tại sao cô cứ có cảm giác mấy lời khen của Diệp Thiên Văn không được tự nhiên.
Cho dù trong lòng không thoải mái nhưng Tôi Ánh Nguyệt vẫn lịch sự mỉm cười, chào hỏi với cô ta: “Xin chào.”
“Mộ Ngôn cũng thường xuyên nhắc tới cô trước mặt tôi.”
Nghe thấy cô nói vậy, hai mắt Diệp Thiên Văn chợt sáng lên!
Cô ta mím môi: “Anh ba nhắc từng nhắc tới em trước mặt chị?”
Tô Ánh Nguyện thoảng ngẩn người: “Đúng… Đúng thể
Thật ra không chỉ Tần Mộ Ngôn mà ngay cả hai cậu nhóc Tần Tinh Vân và Tần Tinh Thiên cũng chưa từng nhắc tới người con gái nuôi nhà họ Tân này trước mặt Tô Ánh Nguyệt.
Nếu không phải ông cụ Tần… Thì cô còn chẳng biết nhà họ Tần có một người như vậy.
Vì thế cô nói dối rằng Tần Mộ Ngôn cũng từng nhắc tới Diệp Thiên Văn trước mặt cô chỉ là khách sáo mà thôi.
Nào ngờ người phụ nữ này lại cho đó là thật…