Có lẽ nhìn ra sự lúng túng của Tô Ánh Nguyệt nên ông cụ Tần khẽ nhíu mày: “Có chuyện gì thì sau này hãy nói, đều là người một nhà, sau này có rất nhiều thời gian”
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta nên đi thôi.”
Diệp Thiên Văn mím môi, do dự hồi lâu.

Cuối cùng, cô ta hít thật sâu rồi cố làm ra vẻ bình tĩnh, nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Em biết ngay mà, em cũng có chỗ đứng trong lòng anh ba.”
“Chị dâu nhỏ, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp!”
Nói xong, cô ta xoay người, đỡ ông cụ Tần rời đi.
Tô Ánh Nguyệt dựa vào giường bệnh, nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô có chút bối rối.

Rốt cuộc Tần Mộ Ngân có ý gì…
Cô đã ở bên anh hơn ba tháng nhưng anh chưa từng chính thức đưa cô tới gặp người nhà của anh, cũng rất ít khi nhắc tới họ trước mặt cô.
Nhưng hôm nay xảy ra chuyện như vậy… Anh lại để ông cụ Tần tới thăm cô?
Cô suy đi nghĩ lại nhưng vẫn không sao hiểu được.
“Cô không cần quan tâm tới Diệp Thiên Văn kia.
Trong lúc Tô Ánh Nguyệt đang ngẩn người, Bạch Hạo Nam mang một phần cơm tối vào, đặt trước mặt Tô Ánh Nguyệt: “Cô đừng nghe người khác nói lung tung.

Từ trước tới nay Mộ Ngôn chưa bao giờ coi cô ta là vợ chưa cưới.
Bàn tay đang cầm hộp cơm của Tô Ánh Nguyệt khẽ run rẩy.
“Thì ra cô ta là vợ chưa cưới của Tân Mộ Ngôn”
Hèn chi thái độ vừa rồi của cô ta cử lạ lạ, còn cố ý nhấn mạnh bản thân cô ta có chỗ đứng trong lỏng Tân Mộ Ngôn.
“Cô ta không phải vợ chưa cưới của Mộ Ngôn.”
Anh ta ngồi xuống ghế “Đấy là do người khác nói vậy.

Bọn họ chưa từng đính hôn với nhau, Mộ Ngôn cũng chưa từng quan tâm tới cô ta.
Tô Ánh Nguyệt cúi đầu, mở hộp cơm ra, giọng nói có chút buồn bực: “Vậy sao?”

Cô không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra trước khi hôn mê, cô chỉ nhớ rõ Tần Mộ Ngôn đã nói, anh sẽ không ly hôn.
Nhưng hiện tại, cô lại không sao hiểu nổi.
Nếu anh để ý chuyện cô từng sinh con, tại sao lại từ chối ly hôn với cô?
Nếu như anh không để ý, vậy tại sao… Lúc cô tỉnh lại, anh lại để cô đối mặt với người đã từng là vợ chưa cưới của anh?
Anh đang nhắc nhở cô rằng thật ra cũng không phải anh không có người phụ nữ khác sao?
Nghĩ tới đây, Tô Ánh Nguyệt nằm chặt cái thìa trong tay mình.
Lúc lâu sau cô mới đặt hộp cơm xuống: “Tôi không muốn ăn.
Bạch Hạo Nam bất đắc đi, vỗ vỗ đầu: “Cô đừng nghĩ nhiều như vậy, được không?”
“Trong lòng, trong đầu Tân Mộ Ngôn chỉ có mình cô thôi.”
“Cô đừng để người khác làm ảnh hưởng nữa”
Tô Ánh Nguyệt ngước mắt nhìn anh ta: “Nếu lúc trước anh ấy đã có vợ chưa cưới, tại sao còn muốn cưới tôi?”
Bạch Hạo Nam: “… ”
Hình như… Hình như anh ta đã nói sai rồi.
Thật ra, vừa rồi Bạch Hạo Nam đi cùng Diệp Thiên Văn tới đây nhưng chưa đi được mấy bước anh ta đã bị một cô y tá nhỏ ngăn lại, vì thế mới chậm trễ một chút.
Chờ tới lúc anh ta chạy tới nơi thì Diệp Thiên Văn đã đi rồi.
Vẻ mặt đắc ý của người phụ nữ kia làm Bạch Hạo Nam cảm thấy thấp thỏm.
Anh ta sợ rằng Diệp Thiên Văn nói năng lung tung trước mặt Tô Ánh Nguyệt nên mới vội vàng tới an ủi cô.

Nhưng không ngờ khéo quá hóa vụng…
Chẳng may Tần Mộ Ngôn biết vì anh ta nên Tô Ánh Nguyệt mới hiểu lầm, còn đau lòng tới mức không nuốt nổi cơm…
Nghĩ tới đây, Bạch Hạo Nam hít một hơi thật sâu: “Tô Ánh Nguyệt, cô thật sự không cần để ý tới Diệp Thiên Văn đó.
“Tôi lên nói cho cô biết”
“Thật ra, Tần Mộ Ngôn đối với cô vừa gặp đã yêu.

Từ ngày đầu tiên hai người gặp nhau, anh ấy đã nói với tôi, cả đời này của anh ấy, không phải cô thì không thể là ai khác.

Anh ấy dành trọn trái tim cho cô, hận không thể bên cô tới khi bạc đầu, thiên trường địa cửu.
“Anh ấy còn..”
“Tôi còn nói gì nữa?”
Một giọng nam trầm thấp bất ngờ vang lên từ ngoài cửa.