Thân thể Bạch Hạo Nam cứng đờ.

Anh ta vội vàng quay đầu lại.

Cửa phòng bệnh, một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng khoanh tay, nhìn anh ta với vẻ thích thú.

“Khụ khụ.

Bạch Hạo Nam khẽ ho khan: “Tôi chợt nhớ ra bên kia còn có bệnh nhân đang đợi tôi, tôi, tôi, tôi, tôi đi làm trước đây!”
Nói xong, anh ta cũng không quan tâm vẻ mặt Tần Mộ Ngôn như thế nào, vội vàng đứng dậy, sải bước, đi vòng qua Tần Mộ Ngôn rời đi.

“Ấy…”
Tô Ánh Nguyệt giơ tay lên, còn chưa kịp nói một câu nào mà bóng dáng Bạch Hạo Nam đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của cô.

“Sao thế, không nỡ để anh ta đi?”

Liếc thấy vẻ mặt của Tô Ánh Nguyệt, người đàn ông đứng ở cửa hờ hững đưa tay đóng cửa phòng bệnh lại.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn lại hai người Tô Ánh Nguyệt và Tân Mộ Ngôn ở trong phòng.

Người đàn ông kia ung dung bước tới trước mặt cô, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng mở hộp cơm ra rồi đặt chiếc thìa vào tay cô.

Tô Ánh Nguyệt cầm thìa: “Cám ơn.


Nói xong, cô cúi đầu, cẩn thẩn ăn cháo: “Em biết vừa rồi Bạch Hạo Nam toàn nói lung tung, em sẽ không cho là thật”
Giọng nói trầm thấp của Tân Mộ Ngôn mang theo chút vui vẻ: “Mấy lời anh ta nói cũng không phải toàn bộ đều là giả”
Tô Ánh Nguyệt ngây người, ngẩng đầu nhìn anh.

Đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông kia mang theo ý cười mơ hồ.

“Sao lại nhìn anh như vậy?
Mặt Tô Ánh Nguyệt đỏ bừng, cô vội vàng củi đầu, tiếp tục ăn cháo.

Tần Mộ Ngôn khẽ híp mắt lại.

Anh có thể cảm nhận được cô rất cẩn trọng.

“Tô Ánh Nguyệt.

Lúc gọi tên cô, giọng nói trầm thấp của người đàn ông ấy có chút không được tự nhiên nhưng cũng rất dễ nghe.

Cô lặng lẽ ừm một tiếng, tiếp tục tập trung ăn cháo.

“Ông cụ đã tới đây rồi?”
Cô lặng lẽ gật đầu: “Vợ chưa cưới của anh cũng tới rồi.



“Vợ chưa cưới?”
Tần Mộ Ngôn khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau mới nghĩ ra, có lẽ người cô nhắc tới chính là Diệp Thiên Văn.

Anh đưa tay đoạt bát cháo trong tay cô: “Để anh đi.


Thấy anh cầm thìa đưa tới bên miệng mình, Tô Ảnh Nguyệt cảm thấy hơi mất tự nhiên: “Em tự làm được.


“Cũng không phải anh chưa bón cho em lần nào.


Anh bất đắc dĩ lắc đầu, lại đưa thìa tới trước thêm một chút.

Cô nhìn anh, lúc này mới chậm chạp cúi đầu, nuốt thìa cháo kia xuống.

Hết thìa này tới thìa khác.

Giọng nói trầm thấp của Tần Mộ Ngôn cũng nhẹ nhàng vang lên: “Từ trước tới nay, Diệp Thiên Văn chưa từng là vợ chưa cưới của anh”
“Nhưng…
“Cô ta là người anh hai anh đưa về
“Trước đây, anh hai anh từng đi lính.

Nhiệm vụ cuối cùng trước khi giải ngũ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiểu đội trưởng cũ đã cản mình cho anh ấy rồi chết không toàn thây”
“Sau khi tiểu đội trưởng đó chết, người vợ ở quên nhà của anh ta không chịu nổi đả kích nên đã tự tử, chỉ để lại một cô con gái đã thành niên.

Vì thể, anh hai của anh đã đưa cô gái biến thành trẻ mồ côi này về nhà họ Tân, nuôi nấng và coi như em gái.


Tô Ánh Nguyệt thoáng dừng lại: “Cô bé ấy chính là Diệp Thiên Văn?”
“Ừm.



Tân Mộ Ngôn gật đầu, tiếp tục bón cháo cho cô: “Lúc cô ta đến nhà họ Tần, anh đã mười tám tuổi, cô ta thì mười lăm.


Động tác của anh rất dịu dàng, giọng nói của anh cũng vậy: “Lúc ấy, anh hai còn nói đùa rằng sau khi cô ta lớn thì sẽ gả cho anh, vì thế mới có lời đồn đãi rằng cô ta là vợ chưa cưới của anh.


Hai tay Tô Ánh Nguyệt nắm chặt tấm trải giường bên cạnh: “Chỉ là lời đồn thôi sao?”
“Thế em nghĩ sao?”
Tần Mộ Ngôn nhìn cô, đôi mắt đen sâu thẳm không thấy đáy: “Nếu anh thật sự có ý gì đó với cô ta, em nghĩ em còn có cơ hội không?”
Tô Ánh Nguyệt thoáng dừng lại.

Dù những lời này của anh có chút tàn nhẫn, nhưng cô đã bị anh thuyết phục.

Đúng vậy.

Dù sao Diệp Thiên Văn cũng đã sống ở nhà họ
Diệp nhà họ Tân? mười năm rồi.

Nếu cô ta thật sự là vợ chưa cưới của Tần Mộ Ngôn, nếu Tần Mộ Ngôn thật sự muốn lấy cô ta…
Thì làm sao đến lượt nhà họ Tô đưa cô tới bên cạnh anh?
Nhưng…
Tân Mộ Ngôn lại mức một thìa cháo đưa tới bên miệng cô: “Huống chi, trước khi lấy em, ông cụ cũng từng sắp xếp cho anh hai đối tượng xem mắt.