“Em không cần biết.


Tân Tinh Vân thờ ơ nhún vai, kéo cậu nhóc vào phòng bếp: “Bưng đồ ăn sáng lên đi.


“…Vâng”
Tần Tinh Thiên vừa bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, vừa nghi ngờ.

Rốt cuộc mẹ với anh trai đang cười cái gì nhỉ?
Sao sắc mặt bố khó coi thế…
Không bao lâu sau, hai bảo bối đã dọn toàn bộ đồ ăn sáng lên trên bàn.

Thật ra bữa sáng rất đơn giản.


Một đĩa rau và trái cây do Tần Tinh Vân làm.

Món trứng rán lộn xộn của Tần Tinh Thiên.

Còn có cả bánh mì đã được nướng bằng máy nướng bánh mì và sữa tươi được hâm nóng bằng lò vi sóng.

Không tính là phong phú nhưng món nào cũng do đích thân hai cậu nhóc làm ra.

“Con nghe bố nói là tối hôm qua mẹ bị ướt mưa, lại còn phải nằm viện.


Ngồi trên bàn ăn, Tần Tinh Vân ra vẻ ông cụ non, nghiêm túc nói: “Vì thế, con với em đã dậy từ rất sớm, muốn chuẩn bị một bữa sáng tình yêu cho mẹ, biểu đạt một chút quan tâm của bọn con với me.


“Đúng thế!”
Tần Tinh Thiên đã cởi bỏ áo giáp, híp mắt cười, đầy đĩa trứng rán tới gần tay Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, con đã mạo hiểm cả cái chết để làm món trứng rán cho mẹ đấy!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn món trứng rán vàng vàng trắng trắng trong đĩa, nghe thấy cậu nhóc nói “Mạo hiểm cả cái chết”, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ấm áp.

Dù cô không biết mẹ của Tân Tinh Vân và Tân Tinh Thiên là người như thế nào, nhưng có thể sinh ra hai đứa bé hiểu chuyện, nghe lời như vậy, chắc chắn cô ấy là một người rất tốt bụng nhỉ?
Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, chân thành nhìn hai bảo bối: “Cám ơn hai con”
“Mẹ đã nhận được sự quan tâm của hai con rồi.


“Thế thì sau này mẹ không được bỏ nhà ra đi nữa nhé!”
Tần Tinh Thiên mím môi, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Cũng không được vì bản thân nghĩ không ra mà không nói gì với ba người bọn con, một mình đau lòng.



Tần Tinh Vân yên lặng bổ sung: “Càng không được không tin bọn con, dù người khác có nói thế nào thì con và em cũng đã nhận định mẹ là mẹ của chúng con”
Tần Mộ Ngôn ngồi một bên, thản nhiên gắp đồ ăn cho Tô Ánh Nguyệt: “Anh cũng thế”
Tần Tinh Thiên nhìn Tần Tinh Vân, hai anh em trao đổi ánh mắt.

“Bố, bố cũng cái gì thế?”
“Đây là bữa cơm bọn con mời mẹ ăn, muốn thể hiện tình cảm thì cũng là bọn con thể hiện tình cảm với mẹ, bố không được làm ke nha!”
“Bố muốn tỏ tình với mẹ, sao bố không tự mình nấu cơm?”
“Còn nói bố cũng thế, ba chữ này chẳng có tý thành ý nào cả!”
Tần Mộ Ngôn: “.

.


Ánh mắt lạnh như băng của anh nhìn hai cậu nhóc ở đầu bên kia bàn ăn: “Xem ra, hôm nay hai con rất rảnh rỗi”
“Hay là một đứa đi đánh cờ với ông nội, còn một đứa đi luyện quyền với bác hai?”
Tần Tinh Vân: “.

.


Tần Tinh Thiên: “.

.


Vẻ mặt hai cậu nhóc trắng bệch, đồng loạt quay đầu nhìn Tô Ánh Nguyệt: “Mẹ, mẹ mau quản lý chồng của mẹ kìa!”
Tô Ánh Nguyệt đang ăn cơm chợt khựng lại.


“Chuyện đó.


Cô mím môi, vừa muốn nói gì đó thì điện thoại di động của cô chợ vang lên.

Là tổng đạo diễn gọi điện thoại tới.

Cô tắt máy: “Chuyện đó, mẹ phải đi làm rồi”
Nói xong, cô nhanh chóng ăn xong bữa sáng của mình, đeo balo lên rồi đi ra ngoài.

Trong phòng ăn chỉ còn lại ba bố con mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tần Tinh Vân đi chơi cờ với ông nội, Tần Tinh Thiên đi luyện quyền với bác hai.


“Bọn con không đi!”
Tần Tinh Thiên ngẩng cổ lên: “Chúng con không làm gì sai!”
Tân Tinh Vân bình tĩnh mở miệng: “Tần Mộ Ngôn tiên sinh, khuyên bố nên bình tĩnh lại”
“Nếu bố phạt bọn con về thể xác.


Cậu bé ngẩng đầu, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mắt Tần Mộ Ngôn: “Bọn con sẽ khiến bố cảm nhận được cái gọi là mỗi tối đều không thể ngủ chung giường với vợ”