Khi Tô Ánh Nguyệt đến xưởng phim, các diễn viên khác đều đã đến đầy đủ rồi.

Đây là ngày cuối cùng của tổ làm phim “Tóc trắng như tuyết”.

Vì vậy, cảnh quay của cô hôm nay rất nhiều, buổi tối còn có một cảnh đóng máy.

Chuông báo thức tám giờ vang lên, Tô Ánh Nguyệt bắt đầu đi quay phim.

Buổi quay phim diễn ra rất thuận lợi.

Ba giờ chiều, tất cả cảnh quay của Tô Ánh Nguyệt đều kết thúc tốt đẹp.

“Ánh Nguyệt, sắp tới cậu có thể yên tâm chuẩn bị cho bộ phim Tử Thành rồi!”

Trong phòng trang điểm, Phúc Quý Ngân ngồi bên cạnh Tô Ánh Nguyệt, vừa giúp cô tẩy trang vừa nói chuyện tràn đầy niềm tin: “Mặc dù Tóc trắng như tuyết là bộ phim đầu tay của cậu nhưng cũng là dự án nhỏ, căn bản là không thể so được với Tử Thành!”
“Hơn nữa, nam chính của Tử Thành là Vương Khải đó!”.

“Ảnh đế Kỷ khi nào quay xong bộ phim dở kia vậy? Bộ phim này chắc chắn sẽ là ứng cử sáng giá cho các giải thưởng vào năm sau!”
“Ánh Nguyệt, cậu chuẩn bị cho tốt vào, đợi đến lúc quay xong cậu có thể nổi tiếng trong showbiz rồi!”
Tô Ánh Nguyệt vừa tẩy trang vừa nghe Phúc Quý Ngân nói mấy lời phi thực tế: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi”
“Tớ chỉ muốn có thể hoàn thành công việc mà tớ làm thôi.


Huống hồ lúc đầu cô muốn ganh đua là bởi vì Hướng Kim Tâm mà thôi.

Cô không có dã tâm nào, càng không nghĩ đến việc đoạt giải, không nghĩ sẽ nổi tiếng hơn.

Cho dù ở ngành nghề nào, cô đều tin rằng, cứ chầm chậm phát triển thì sẽ càng vững chắc hơn, càng không dễ bị hạ gục.

“Nhưng mà.


Phúc Quý Ngân nhíu mày, nói ra hai chữ rồi dừng lại.

Cô nhìn ra phía ở phòng hóa trang, sững người lại, không nói gì.

Tô Ánh Nguyệt híp mắt lại, vô thức nhìn theo ánh mắt của cô ấy.

Ngoài cửa phòng trang điểm, Trình Hiểu Quân trong bộ âu phục cùng giày da, trên tay ôm một bó hoa hồng tươi, chậm rãi đi về phía cô.

Bên cạnh anh ta còn có nhiều nhà báo cầm theo máy ảnh!

Phúc Quý Ngân chết lặng: “Ánh Nguyệt, chuyện lớn rồi.


Tô Ánh Nguyệt nheo mắt, quay ra phía sau.

Phòng trang điểm chỉ có một cửa ra vào.

Mà cánh cửa đó Trình Hiếu Quân đang đứng ở đó đi về phía cô.

Cô thở dài, đứng dậy.

Trình Hiếu Quân đã đến trước mặt cô.

“Ánh Nguyệt”
Người đàn ông gương mặt thâm tình nhìn cô.

Trình Hiếu Quân quỳ gối trước mặt cô.

Anh ta dơ bó hoa ra, nghiêm túc nói: “Ánh Nguyệt, xin em hãy tha thứ cho tôi.


Tô Ánh Nguyệt nhíu mày: “Tha thứ gì cho anh?”
Cái tên Trình Hiếu Quân đang làm cái thá gì vậy?
Trình Hiểu Quân mấp máy môi, cúi đầu không dám nhìn cô: “Tha thứ cho những chuyện sai mà tôi đã làm”
“Tôi không nên vì những chuyện mà em phạm phải mà bỏ rơi em, ở bên cạnh Hướng Kim Tâm.


“Bây giờ tôi mới nhận ra mình đã ngu ngốc đến nhường nào, tôi đã bỏ lỡ người con gái yêu tôi nhất trên thế gian này”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu lên, chân thành nhìn vào gương mặt của Tô Ánh Nguyệt: “Tôi biết em vẫn còn tình cảm với tôi.


“Chúng ta đã bên nhau hơn năm năm, cũng do tối ngoại tình với Hướng Kim Tâm nên em mới chia tay với tôi”
“Bây giờ anh biết anh sai, tôi muốn quay đầu lại, muốn bắt đầu theo đuổi em”
“Tôi không mong em ở bên cạnh tôi ngay bây giờ, nhưng hy vọng em có thể cho tôi cơ hội theo đuổi em”
Tô Ánh Nguyệt nhìn anh ta, một lúc sau mới mấp máy môi: “Anh đang nằm mơ hả?”
Phúc Quý Ngân ở bên cạnh tức giận, đá thẳng vào chân Trình Hiếu Quân: “Anh đang định làm cái gì vậy?”
“Anh nói ngoại tình là ngoại tình, theo đuổi lại là theo đuổi lại, anh cũng đừng làm người khác cảm thấy chán ghét đi chứ?”
“Ánh Nguyệt đã có cuộc sống mới rồi, cậu ấy đã có hạnh phúc mới, anh hãy mau cút xa ra đi.


Nói xong, Phúc Quý Ngân nắm tay Tô Ánh Nguyệt định rời đi.

“Đợi một chút.


Tô Ánh Nguyệt nhíu mày, xoay người, lạnh nhạt nhìn Trình Hiếu Quân: “Tôi nhớ là tôi đã nói rất rõ với anh rồi.