“Mấy hôm trước đi quay phim, anh vẫn luôn cẩn thận giữ khoảng cách với tôi”
“Bao gồm cả chuyện Hương Kim Tâm nói với anh ầm ĩ cả lên, anh cũng chưa từng đồn thổi chuyện quá khứ của tôi và anh.


“Hôm nay anh lại muốn rầm rộ chuyện này lên.


Cô nheo mắt: “Có người uy hiếp anh?”
Sắc mắt Trình Hiếu Quân bỗng trắng bệch!
Anh ta vội vàng cúi đầu xuống, lắc đầu phủ nhận: “Không có, không có?

“Chỉ là anh…chỉ là bỗng nhiên nghĩ thông suốt!”
Tô Ánh Nguyệt nhìn mặt anh ta, một lúc sau quay người rời đi.

Trình Hiểu Quân vẫn ở nguyên chỗ đó nhìn cô và Phúc Quý Ngân, nở một nụ cười đau khổ.

Thực ra anh cũng không phải mà một người không biết tốt xấu, trước đây anh ta luôn nghĩ trong lòng lòng Tô Ánh Nguyệt luôn có anh ta, vì vậy anh ta mới coi cô như món đồ tùy ý mình.

Về sau anh ta mới rõ, trong lòng cô đã không còn vị trí cho anh ta nữa.

“Anh Trình”
Khi Trình Hiểu Quân đang thờ thần nhìn bóng lưng của Tô Ánh Nguyệt thì giọng nói lạnh lùng của Tô Huyền Anh vang lên trong tai nghe bluetooth anh ta vẫn đang đeo “Sau anh lại để Tô Ánh Nguyệt đi?”
“Có cần tôi thuật lại cho anh nghe cái giá khi đắc tội với tôi không?”
Cả người Trình Hiểu Quân tức giận.

Ngay lập tức, anh ta ném bó hoa trong tay, chạy đuổi theo Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt, em không được đi!”
Người đàn ông nhanh chóng chạy lên phía trước nắm chặt cổ tay Tô Ánh Nguyệt: “Chúng ta đã từng yêu nhau năm năm rồi!”
“Tình cảm năm năm đó sao em có thể dễ dàng buông tay như thế? Sao em lại máu lạnh như thế?”
Tô Ánh Nguyệt cảm thấy thật buồn cười.

Cô máu lạnh?
Cô cũng vì tình cảm năm năm của mình với anh ta mới không làm Tô Ánh Nguyệt cùng chuyện kia.


Cô đã cố gắng cho anh ta cơ hội.

Còn anh ta thì sao?
Nếu không phải do Hướng Kim Tâm phản bội anh ta, anh ta liệu có giác ngộ ra được không? Người con gái mạnh mẽ giật tay ra khỏi anh ta: “Tôi là đồ máu lạnh đấy!”
“Trình Hiếu Quân, tôi cảnh cáo anh, sau này hãy cách xa tôi ra!”
Trình Hiếu Quân nghiến răng, quyết định không bỏ cuộc.

Dù sao ở đây có nhiều phóng viên, anh ta hôm nay phải làm đến cùng với cô!
Đến lúc đó, nếu Tô Ánh Nguyệt không nhận, thì độ thảo luận trên mạng không phải là ít, vậy thì mục đích của Tô Huyền Anh cũng đạt được rồi.

Nghĩ đến đây, anh ta lại giữ tay áo của Tô Ánh Nguyệt: “Ánh Nguyệt!”
“Buông cô ấy ra”
Trình Hiếu Quân đang giữ lấy tay áo của Tô Ánh Nguyệt thì nghe thấy một âm thanh lạnh lùng vang lên.

Ngay sau đó, tay của Trình Hiếu Quân đã bị người đàn ông kia giữ chặt.

Sức của người đó rất lớn, anh ta bị người đàn ông kia hất sang một bên, suýt chút nữa thì không đứng vững.

Mãi hồi sau anh ta mới chống tay lên tường để ổn định cơ thể mình: “Anh là ai?”
“Anh với tôi không quen biết nhau?”
Trình Hiếu Quân ngẩng đầu nhìn.


Người đàn ông đang đứng trước mặt mình bảo vệ cho Tô Ánh Nguyệt chẳng phải là ảnh đế Vương Khải sao?
Trình Hiếu Quân sững sờ.

Vương Khải cầm lấy khăn giấy mà trợ lý đưa cho, tao nhã lau tau, giống như anh ta vừa chạm phải một con cóc ghẻ.

Trình Hiểu Quân giật mình: “Ảnh đế Vương, sao anh lại.


“Tô Ánh Nguyệt là bạn của tôi.


Vương Khải cao 1m88, cao hơn một cái đầu so với Trình Hiếu Quân chỉ có 1m70.

Người đàn ông nhìn xuống, khinh thường nhìn Trình Hiếu Quân: “Tôi nghĩ tôi cũng không cần thiết phải tự giới thiệu”
“Trong showbiz, tôi chính là trời”
“Nếu anh còn muốn tiếp tục làm phiền Tô Ánh Nguyệt, vậy hãy hỏi tôi trước xem có muốn để anh tồn tại trong showbiz nữa không?