*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vậy sau này em sinh con gái cho anh, chăm sóc con gái giúp anh, anh có phải muốn nói cảm ơn với em, nói con của anh làm phiền em hay sao?”
Tô Ánh Nguyệt dừng một chút, tiếp đó hung hãng lắc đầu: “Đương nhiên không cần”
“Bởi vì con gái của hai người chúng ta”
Nhưng những phiền phức này chỉ là của riêng cô.

“Em cũng là của anh.”
Tân Mộ Ngôn không biết làm sao, nâng căm của cô lên, nhẹ nhàng hôn một ngụm trên môi mỏng của cô.


“Trước tiên không nói cái này”
Anh thở dài nhẹ nhõm, dời đi chủ đi từa rồi Nam Phong có nói trong điện thoại, bây giờ cậu ta ở trong bệnh viện, chuẩn bị làm giấy xuất viện cho Lạc Hân, muốn mang cô ấy về nhà”
“Xuất viện sao?”
Tô Ánh Nguyệt nhéo nhéo lông mày: “Lạc Hân mới nằm bệnh viện có mấy ngày, bây giờ liền xuất viện?”
*ừ”

“ừ”
Tân Mộ Ngôn gật đầu: “Em gặp qua đêm tân hôn của người nào trải qua ở trong bệnh viện sao?”
Cô bừng tỉnh.

Vậy chuyện Tân Nam Phong nhận Lạc Hân về nhà cũng có thể hiểu được.

“Nhưng mà…”
Tân Mộ Ngôn híp mặt lại, đôi mắt đánh giá Tô Ánh Nguyệt một phen: “Đêm tân hôn của Nam Phong không có kích thích bằng đêm tân hôn của chúng ta.”
Tô Ánh Nguyệt: ‘Vừa nghĩ tới đêm tân hôn của cô và Tân Mộ Ngôn, cô liền đau đầu.


Những rượu kia của Tân Mộ Ngôn thật sự là quá cao độ Sáng ngày thứ hai cô tỉnh lại, cô suýt chút nữa đã nghĩ rằng cô đã mất trí nhớ lần nữa.

Nhìn xem gương mặt cô đã đỏ ửng lên, Tân Mộ Ngôn khẽ cười một tiếng, cố ý trêu chọc cô: “Bà Tân có phải cảm thấy đêm tân hôn của chúng ta rất kích động đúng không?”
Tô Ánh Nguyệt: “…
Cô theo bản năng liếc mắt nhìn về vị trí ghế lái.

Trên mặt Bạch Tuấn Kiên đã ửng đỏ, cứng cổ nhìn ngoài cửa sổ xe, hiển nhiên anh ta đã nghe được lời nói của Tân Mộ Ngôn.

Tô Ánh Nguyệt xấu hổ giận dữ muốn chết.

Cô đưa tay hung hăng bấm một cái trên đùi của Tân Mộ Ngôn: “Bạch Tuấn Kiên còn ở đây?”
“Sợ cái gì?”
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, nhưng xác thực không có tiếp tục nói về đề tài này.


Anh hẳng giọng một cái: “Lái xe.”
Bạch Tuấn Kiên lấy lại tinh thần, có chút lúng túng mở miệng: “Anh Tân, đi nơi nào?”
“Về nhà hay là đi khách sạn?”
Tô Ánh Nguyệt lúc đầu còn không có phản ứng lại vì sao Bạch Tuấn Kiên hỏi đi về nhà hay là đi khách sạn.

Thắng đến..

Thẳng đến khi Tân Mộ Ngôn cười nhạt nói: ‘Tôi nói chính là buổi tối mới mang vợ tôi đi cảm nhận một chút, chứ không phải bây giờ”“
Trong nháy mắt, Tô ánh Nguyệt đã hiểu ý của Bạch Tuấn Kiên Cô ngượng ngùng muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Bạch Tuấn Kiên đoán sai ý ông chủ, anh ta cung kính tiếp tục hỏi thăm: “Anh Tân, thế anh muốn đi đâu?”
“Đi bệnh viện tâm thần ở thành phố.”.