*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tô Ánh Nguyệt nhìn xem ngoài phong cảnh không ngừng thay đổi ngoài cửa xe, cô nhíu chặt lông mày lại.

Cô quay đầu nhìn xem khuôn mặt Tân Mộ Ngôn: “Đi bệnh viện tâm thần làm cái gï?”
Tân Mộ Ngôn thừa nước đục thả câu: “Chờ đến đó thì em sẽ biết.”
Dứt lời, anh đưa tay vuốt nhẹ đầu của cô: “Anh sẽ không để em phải khó xử.”
Tô Ánh Nguyệt mím môi, yên lặng gật đầu một cái.


Tất nhiên anh đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không hỏi.

Có lẽ là anh muốn điều tra chuyện năm đó khi cô còn ở trong bệnh viện tâm thần, cũng có lẽ là anh chỉ muốn đi qua tìm hiểu một chút mà thôi.

Cho dù như thế nào thì cô cũng tin rằng, Tân Mộ Ngôn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì thương tổn đến cô.

Cô có trăm phần trăm tin tưởng đối với anh.

Nghĩ đến đây, Tô Ánh Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, yên lặng dời đi chủ đề.

“Lần trước khi em hỏi Nam Phong, Nam Phong nói rắng cậu ta đã ưa thích một người”
“Anh có biết chuyện này hay không?”
Tân Mộ Ngôn gật đầu một cái: “Biết.”
“Sao lại đột nhiên hỏi về chuyện này, em muốn biết người mà Nam Phong yêu thích sao?”
Tô Ánh Nguyệt có chút ngượng ngùng gật đầu một cái: “Thực sự là không giấu được điều gì trước ánh mắt của anh”

Cô thật sự có chút tò mò, rõ ràng Tân Nam Phong quan tâm Lạc Hân như vậy, nhưng lại không cùng một chỗ với Lạc Hân, cũng không thừa nhận anh ta ưa thích Lạc Hân.

Còn nói rất hung hăng rằng anh ta đã ưa thích người khác.

Tất nhiên anh ta đã yêu thích người khác, thế sao anh ta còn muốn bày ra bộ dạng của một kẻ phong lưu, lưu luyến trong vòng giải trí?”
Cô tin rằng Lạc Hân không phải là một người phụ nữ quấn quít chặt, nếu như Tân Nam Phong thật sự cùng người phụ nữ khác cùng một chỗ, Lạc Hân tuyệt đối sẽ không mặt dày mày dạn mà đuổi theo.

Nhưng mà Tân Nam Phong xưa nay không công bố bất kỳ tin tức gì về bạn gái, anh ta đều mập mờ với mỗi người phụ nữ, cũng không có biết người phụ nữ mà anh ta yêu thích từ trong miệng của anh ta.

*Tất cả mọi chuyện đều quá quỷ dị, không phải hay sao?”
“Tinh Vân nói phụ nữ đều rất nhiều chuyện, anh còn chưa tin tưởng lầm, thì ra là thật”
Tân Mộ Ngôn thở dài, quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Anh đã thấy cô bé mà Nam Phong yêu thích.”
*Chỉ là rất lâu trước đây, bây giờ ngay cả anh cũng không nhớ rõ bộ dạng của cô bé.”
Tô Ánh Nguyệt vặn lông mày: “Cô bé…”
“Cô bé đã chết Âm thanh nhàn nhạt của anh vang lên trong xe: “Cô bé kia có tên là Tử Dao, Lục Tử Dao”

“Lúc Nam Phong còn nhỏ, cậu ta có đoạn thời gian tách ra khỏi người nhà, bị người tốt bụng đưa đến cô nhi viện”
“Lục Tử Dao chính là cô bé mà Nam Phong đã quen biết khi ở cô nhỉ viện, rất vui vẻ tươi sáng dễ thương”
*Sau nay Nam Phong bị người trong nhà tìm được, cậu ta đã tách ra với cô bé kia.”
“Nhưng mà nhiều năm qua, cậu ta vẫn luôn trao đổi thư từ với Tử Dao”
“Đại khái năm sáu năm trước thì bọn họ gặp lại, Nam Phong điên cưồng theo đuổi Tử Dao, thế nhưng mà lúc đó Tử Dao đã mắc bệnh nan y, không còn sống lâu trên đời được nữa *Sau một năm Tử Dao qua đời, Nam Phong đã thề đời này sẽ không thích những người phụ nữ khác”
Nghe được chuyện này, Tô Ánh nguyệt thổn thức không thôi “Không nghĩ tới…”
Không nghĩ tới bộ dạng cà lơ phất phơ mỗi ngày của Tân Nam Phong, thế mà còn là loại sỉ tình.

“Đúng vậy.”

nắm chặt thành quả đất Cô có nghĩ đều không nghĩ tới, thì ra ở giữa Tân Nam Phong và Lạc Hân… Lại do cô bé mà Tân Nam Phong ưa thích cho nên mới nhận.