Cuối cùng một tiếng “ting” vang lên, cửa thang máy mở ra.

Tô Ánh Nguyệt nhanh chóng lao ra khỏi thang máy như đang chạy trốn.

“Hắt xì!” Từ khách sạn đi ra, Tô Ánh Nguyệt hắt xì một cái thật mạnh.

Bất giác đêm đã khuya, ngọn gió đêm thổi tới khiến cả người cô chợt rùng mình vì lạnh.

Dáng vẻ cô mặc bộ đồ ngủ hình chú thỏ hoạt hình, đứng ở cửa khách sạn vô cùng ngộ nghĩnh, người đi đường đều nhìn cô ấy nhiều hơn khi đi ngang qua.


Tô Ánh Nguyệt quấn chặt bộ đồ ngủ rồi đi về phía bãi đậu xe.

Chỉ mới đi được vài bước, chiếc mũ tai thỏ trên bộ đồ ngủ của cô đã bị kéo người phía sau kéo lại.

Cô còn chưa kịp quay đầu nhìn lại thì trước mắt đã tối sầm.

Người đàn ông ném chiếc áo vest tràn ngập hơi thở lạnh lẽo lên đầu cô: “Mặc vào” Cô kéo chiếc áo xuống rồi nhìn bóng lưng định đạc của người đàn ông: “Không cần đâu” Bước chân của Tần Mộ Ngôn không hề dừng lại: “Nếu em bị bệnh, bọn trẻ sẽ oán trách tôi” Tô Ánh Nguyệt mím môi, chỉ đành ngoan ngoãn khoác áo lên.

Trên áo anh vẫn mang theo độ ẩm và hơi thở nam tính với mùi bạc hà độc đáo của anh.

Cô bỗng cảm thấy khuôn mặt có chút nóng bừng một cách khó hiểu.

Đêm tối ít xe cộ qua lại cho nên Tần Mộ Ngôn lái xe rất nhanh.

Trên đường trở về, cô ngồi ở ghế sau rồi cẩn thận ngắm anh qua gương chiếu hậu.

Khi anh nghiêm túc nhìn về phía trước, gương mặt góc cạnh đặc biệt trở nên đẹp trai, lạnh lùng và kiêu ngạo.

Trái tim Tô Ánh Nguyệt đập lỡ nhịp.

Cô rất chắc chắn và khẳng định rằng vẻ ngoài của Tần Mộ Ngôn vượt xa Trình Hiếu Quân mấy con phố.


Chẳng mấy chốc đã đến biệt thự.

Anh đỗ xe ở cửa rồi bình thản nói: “Tôi muốn quay lại công ty mở cuộc họp, em tự trở về nhà đi”.

Tô Ánh Nguyệt vừa nhíu mày vừa cởi dây an toàn: “Muộn thế này rồi mà anh vẫn còn phải họp à?”
“Họp với nước ngoài, vì lệch múi giờ.


“Vất vả như vậy à…” Giọng nói trầm thấp quyến rũ của người đàn ông vang lên: “Một mình tôi thức đêm còn hơn để mấy chục giám đốc điều hành bên đó thức cả đêm.

” Trong lòng Tô Ánh Nguyệt có chút ấm áp.

Không ngờ một nhân vật như Tần Mộ Ngôn lại có một tấm lòng nhân hậu như vậy.

Sau khi xuống xe, cổ nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt anh: “Sau cuộc họp anh nhớ về nghỉ ngơi sớm một chút.

” Tần Mộ Ngôn khựng lại, có lẽ không ngờ tới Tô Ánh Nguyệt sẽ nói ra lời này.

Một lúc lâu sau, đôi mắt thâm thúy sâu không thấy đáy của anh lặng lẽ liếc nhìn cô: “Ừ” Chiếc xe lại nổ máy lần nữa.

“Còn có.


” Trước khi anh nhấn ga lái đi thì Tô Ánh Nguyệt đã hít một hơi thật sâu: “Đêm nay rất cảm ơn anh” Mặc dù cách dỗ dành con gái của anh là không ổn, nhưng anh vẫn mang đến cho cô một trải nghiệm khó quên.

Chiếc Maserati màu đen nhanh chóng lướt đi.

Tô Ánh Nguyệt nhìn theo hướng anh rời khỏi rồi thầm thở dài.

Không biết anh có nghe thấy lời cảm ơn của cô hay không.

Một cơn gió đêm khác ập đến, cô bất giác quản chặt quần áo.

Khi ngón tay chạm vào áo khoác của anh, khóe môi của người phụ nữ giương lên một cách khó hiểu.

Sáng hôm sau, khi Tô Ánh Nguyệt tỉnh dậy, người đàn ông bên cạnh cô vẫn đang yên lặng say ngủ.

Ánh nắng ban mai chiếu vào khiến cho các góc cạnh trên gương mặt của anh trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.