Editor: DiiHy

—--------------o0o—--------------

"Vậy tại sao cô còn khuyên Tinh Tinh không nên đứng ra làm chứng?"

Bách Kỳ Ngọc cảm thấy Hàn Vi Lam có một thứ gì đó rất bí ẩn, không chỉ thân phận có rất nhiều bí mật, mà ngay cả hành động của cô cũng rất khó hiểu.

"Vì tôi không muốn Tinh Tinh gặp nguy hiểm. Hàn Đại Dư nhắm vào mẹ con tôi là chuyện của nhà chúng tôi, nhưng Tinh Tinh thì khác, ông ta điên cuồng như vậy, nếu mà để ông ta biết được Tinh Tinh đứng ra làm chứng thì chắc chắn sẽ không tha cho cô ấy."

Hàn Vi Lam là con gái của Hàn Đại Dư nên cũng hiểu con người ông ta, chính vì thế cô không thể trơ mắt nhìn người bạn thân nhất của mình gặp nguy hiểm.

"Cô có chắc chắn là Tinh Tinh không biết thân phận của Hàn Đại Dư?"

Bách Kỳ Ngọc cảm thấy điều này là không thể, nhưng thái độ Hàn Vi Lam rất kiên định: "Tôi chắc chắn, Tinh Tinh chưa từng gặp ông ta, mặc dù cô ấy biết tôi bị người nhà bạo hành, nhưng lại không biết tình huống cụ thể của gia đình tôi."

Thậm chí cô ấy còn không biết mẹ của Hàn Vi Lam là thiên kim nhà họ Trần, dù sao thì Hàn Vi Lam mang họ Hàn chứ không phải họ Trần.

Kỳ diệu là Cô Tinh Tinh đã đích thân đưa bố của bạn thân vào tù, nhưng cô ấy vẫn không biết người đó là bố của Hàn Vi Lam.

Không lâu sau đó nhà họ Hàn sụp đổ, nhưng Tinh Tinh chỉ nghĩ rằng đó là do cha Hàn qua đời đột ngột, mẹ Hàn không biết cách quản lý công ty, còn Hàn Vi lam chỉ mới là một học sinh cấp hai, nên không thể hỗ trợ công việc kinh doanh của gia đình.

Vậy nên mẹ Hàn buộc phải bán công ty và nhà ở, dẫn Hàn Vi Lam rời đi.

Nhưng thực ra, mẹ con họ chỉ muốn thoát khỏi nơi đáng sợ đầy đau khổ này.

Hàn Vi lam không thể nói cho Tinh Tinh biết sự thật.

Bởi vì cô sợ rằng nếu Tinh Tinh biết sự thật, tình bạn của họ sẽ kết thúc.

"Tôi biết mình rất ích kỷ, nhưng Tinh Tinh là người bạn duy nhất còn lại của tôi, tôi thực sự không muốn mất cô ấy."

Hàn Vi Lam che mặt, những giọt nước mắt không những chảy xuống từ kẽ tay, bờ vai gầy không ngừng run rẩy.

Chuyện này đã được Hàn Vi Lam chôn giấu trong lòng rất nhiều năm, nó đã đè nặng hai vai cô rất lâu rồi.


Bách Kỳ Ngọc không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể ngồi đó lặng lẽ đưa khăn giấy.

Một lúc lâu sau, Hàn Vi Lam mới bình tĩnh lại.

Cô lau mặt qua loa, mặc kệ lớp trang điểm có nhòe hay không, tiếp tục nói: "Mấy anh phải cẩn thận, tôi nhận được tin rằng Hàn Đại Dư đã ra tù từ năm năm trước, ông ta ở trong bóng tối vẫn âm thầm phái người quấy rối Tinh Tinh, thậm chí nhiều lần muốn động thủ."

Dù sao năm đó ông ta cũng là một nhân vật có quyền thế, phải ngồi tù nhiều năm nhưng dưới trướng vẫn có mấy tên thuộc hạ, hoặc những bọn râu ria vì tiền mà làm việc táng tận lương tâm.

Trong những năm qua, Hàn Đại Dư không chỉ một lần ra tay với Cố Tinh Tinh.

Chỉ là nhà họ Phó bảo vệ nghiêm ngặt, muốn động vào nữ chủ nhân Phó gia không phải điều dễ dàng. Mặt khác, có Hàn Vi Lam ở trong tối bảo vệ, hạn chế rất nhiều kế hoạch của Hàn Đại Dư.

Đồng thời vì thế mà hành động của Hàn Vi Lam cũng bị hạn chế, phải dùng những cách quanh co vòng vèo để nhắc nhở đám người Phó Hành cẩn thận.

"Hàn Đại Dư ra tù từ năm năm trước!" Con ngươi của Bách Kỳ Ngọc hơi co lại.

"Ừ." Hàn Vi Lam gật đầu.

Bả vai cô đột nhiên bị giữ chặt, rất đau nhức.

"Tại sao đột nhiên cô muốn vay năm triệu?" Bách Kỳ Ngọc gần như quát lên.

Dáng vẻ nổi giận bất ngờ của người đàn ông vô cùng đáng sợ, dọa Hàn Vi Lam sợ ngây người, toàn thân run rẩy, trong lòng cũng dâng lên một dự cảm chẳng lành.

"Bởi vì. . . bởi vì. . . mẹ và em trai tôi đã bị Hàn Đại Dư bắt đi. Ông ta uy hiếp tôi phải giao ra số tiền chuộc ba mươi triệu nhân dân tệ trong thời gian ba ngày, nếu không sẽ giết con tin. Trong thời gian ngắn như vậy tôi không thể xoay sở kịp số tiền lớn như thế, nên. . . đành phải. . ."

Đồng tử mở to, Hàn Vi Lam bất ngờ đẩy Bách Kỳ Ngọc ra, loạng choạng đứng dậy chạy ra khỏi phòng.

Tinh Tinh. . . Tinh Tinh, cậu không thể xảy ra chuyện!

Phòng bao bên cạnh đóng chặt, Hàn Vi Lam cầm tay nắm cửa điên cuồng xoay, hét lớn: "Mở cửa, mau mở cửa!"

Vô dụng, cánh cửa đã bị khóa từ bên trong và không thể mở được.

"Tránh ra." Bách Kỳ Ngọc đi theo sau kéo hàn Vi Lam ra, đạp mạnh vào cánh cửa.


Rầm! Cửa phòng bị đá rơi ra, để lộ cảnh tượng bên trong.

Trên mặt đất có rất nhiều người đàn ông to lớn mặc vest đen nằm la liệt, tất cả đều là vệ sĩ của Tinh Tinh.

Bọn họ ngất trên mặt đất, trên người thậm chí còn thấy cả vết máu, vừa nhìn đã biết bị thương không nhẹ, có người còn không rõ sống chết.

Trên bàn thức ăn bát đũa nằm lộn xộn, thân thể nhỏ bé của Niên Cao nằm bất động bên cạnh đó.

Cả phòng chỉ thiếu mỗi một người - Cố Tinh Tinh!

"A a a a. . ." Tiếng hét của Hàn Vi lam vang lên bên tai, mặt Bách Kỳ Ngọc âm trầm, bất ngờ quay sang túm cổ cô, không dùng sức nhưng đã thành công bịt miệng cô lại: "Câm miệng!"

sau khi ngừng la hét, Hàn Vi lam bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhận ra dự đoán xấu nhất đã xảy ra.

"Tôi. . . tôi bị ông ta lợi dụng."

Cô ngã xuống đất, đột nhiên tát mạnh lên mặt mình một cái, vẫn chưa đủ, lại đánh tiếp, chưa đủ, lại đánh!

Cánh tay đang giơ cao bị giữ chặt, giọng nói lạnh băng của Bách Kỳ Ngọc vang lên bên tai: "Cô ở lại đây gọi cảnh sát và xe cứu thương, tôi đuổi theo Tinh Tinh."

Hàn Vi lam ngơ ngác ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nổi giận trước mặt.

Hắn giống như một con thú hoang bị chọc giận, quanh người hắn khí thế tỏa ra mãnh liệt không thể kiểm xoát, tạo ra áp lực vô hình, thậm chí da cô cũng có cảm giác đau nhức.

Nhưng nó lại mang cho Hàn Vi lam cảm giác an toàn.

Cô bỗng cảm thấy tin tưởng người đàn ông trước mặt này có thể cứu Tinh Tinh về?

"Tinh Tinh." Hàn Vi Lam bắt lấy hay cánh tay Bách Kỳ Ngọc, khẩn cầu: "Tôi trông cậy hết vào anh, nhất định. . . phải cứu cậu ấy."

Cô thậm chí còn không dám nhờ Bách Kỳ Ngọc tiện thể cứu mẹ và em trai mình, chỉ hy vọng Tinh Tinh có thể bình an vô sự.


"Yên tâm đi." Giọng nói trầm thấp còn văng vẳng bên tai, nhưng người đàn ông trước mặt đã sải bước đi mất.

Hàn Vi lam loạng choạng đứng dậy, mặc kệ đám đông đang tụ tập trước cửa, lấy điện thoại ra gọi cấp cứu và cảnh sát.

Sau khi xác nhận tất cả những người bị thương đều được xe cứu thương và xe cảnh sát đưa đi, cô thừa dịp đám đông hỗn loạn mà rời đi.

" A Bích, gọi vài người đến đây giúp tôi chăm sóc mấy người bị thương."

Cuộc gọi đầu tiên là để thực hiện sự ủy thác của Bách Kỳ Ngọc.

"Bát, lập tức xác định vị trí của Hàn Đại Dư, sau đó gửi đến số điện thoại này."

Đó là số điện thoại của Bách Kỳ Ngọc, và đây là điều duy nhất cô có thể làm để giúp đỡ hắn lúc này.

Cuộc thứ ba là gọi cho những người bên phía Phó Hành.

Cô không biết Bách Kỳ Ngọc có kịp thời thông báo cho Phó Hành và những người khác hay không, vì thế cô chỉ có thể làm thay hắn.

Cuộc gọi cuối cùng, là gọi cho một dãy số thần bí đã đóng bụi nhiều năm.

Điện thoại mới reo một hồi chuông đã được kết nối ngay lập tức.

Một giọng nam lạnh lùng mà có chút kiềm chế vang lên từ đầu dây bên kia: "Có chuyện gì?"

"Là tôi, Hàn Vi Lam." Hàn Vi Lam hít một hơi thật sâu, bước nhanh trên đôi giày cao gót về phía xe của mình, vừa đi vừa nói rất nhanh: "Đừng cúp máy, yên lặng nghe tôi nói đã."

"Con của anh bị bắt, bên kia đòi ba mươi triệu tiền chuộc, nếu không sẽ giết con tin, nhưng bây giờ mọi chuyện đã vỡ lở ra rồi, người kia có khả năng sẽ gây bất lợi cho chúng tôi, vì vậy. . ."

Cô dừng bước, tay run rẩy nắm lấy tay nắm cửa xe, và kéo ra: "Làm ơn giúp tôi."

Giọng nói yếu ớt của phụ nữ văng vẳng bên tai, kèm theo cả tiếng khóc nức nở, cổ họng người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất nghẹn lại, đôi mắt sâu thẳm.

"Em khóc." Một câu nói bình tĩnh nhưng lại ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt: "Năm đó em rời khỏi tôi, cũng chưa từng khóc."

Trong ấn tượng của anh ta, cô là người phụ nữ vừa mạnh mẽ lại kiên cường, giống như một con nhím cả người phủ đầy gai nhọn, đến chết cũng không chịu để lộ vẻ mềm yếu của bản thân vì sợ bị tổn thương.

Người phụ nữ anh ta luôn đặt ở trong lòng cẩn thận che chở, hôm nay lại khóc!

"Bớt nói nhảm, anh có chịu cứu hay không?"

Tâm trạng Hàn Vi Lam bây giờ cực kỳ không ổn và cô không muốn nói quá nhiều với người đàn ông này.


"Chịu, đấy không chỉ là con của em, cũng là con của tôi."
1

Sao anh ta có thể cam lòng để con của hai người bị tổn thương? Nếu đứa trẻ xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cô sẽ là người tổn thương nhiều nhất.

"Em đừng xúc động, tôi sẽ nhanh chóng đi cứu con của chúng ta." Người đàn ông dừng một chút rồi nói tiếp: "Cả mẹ em nữa."

Buông điện thoại, Hàn Vi Lam đạp ga đuổi theo hướng Bách Kỳ Ngọc vừa đi.

Cô sẽ đi xin sự giúp đỡ, nhưng không có nghĩa cô sẽ trốn ở đằng sau đợi người khác đến cứu mình.

***

Bên Phó Hành cũng nhận được tin Tinh Tinh bị bắt cóc, đồng thời một tin xấu khác ập đến.

"A Cẩn. . . A Cẩn bị bắt cóc! Vừa rồi có một đám người đột nhiên xông đến kéo anh ấy lên xe, cháu không đuổi kịp, cháu xin lỗi. . ."

Tiếng khóc đứt quãng của Ngư Du xuyên qua điện thoại truyền vào tai Phó Hành, khiến mặt anh lạnh như băng.

"Cháu đến bệnh viện xử lý vết thương trước đi, chuyện của A Cẩn để bác lo."

Phó Ti Cẩn bị bắt ngay trên đường phố, Ngư Du vì cứu hắn mà bị bọn bắt cóc đâm cho mấy nhát dao và đánh ngất xỉu.

May những người qua đường đã tốt bụng gọi cấp cứu cho cô ấy, vì vậy bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện gọi điện cho Phó Hành.

Cố Lan và Phó Ti Thận cũng được Hàn Vi lam báo tin, hai người lập tức lên đường đi tìm Tinh Tinh.

Mấy thế lực cùng nhau huy động, khiến cho không ít người kinh hãi, nhất thời tất cả mọi người đều hoảng sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trong lòng cầu nguyện tai họa sẽ không rơi vào người mình.

Phó hành lao ra ngoài, chiếc xe như một mũi tên rời khỏi dây cung và biến mất trong màn đêm.

—----------------Hết Chương 97—---------------

04/07/2023