Editor: DiiHy

—-------------o0o—------------

Tinh Tinh ngã xuống hàng ghế sau, tay chân đều bị trói chặt, lơ mơ nửa tỉnh nửa mê.

Bé không nhớ rõ đã xảy chuyện gì, chỉ biết bọn họ đang ăn cơm thì đột nhiên cảm thấy rất chóng mặt và ngủ thiếp đi.

Khi bé tỉnh dậy thì thấy mình lại bị trói. Đúng vậy, là lại.

Trong vòng nửa năm, cô bé bị bắt cóc đến ba lần, liệu có nên đi đăng ký tranh kỷ lục thế giới về bắt cóc không nhỉ?

Đương nhiên suy nghĩ giễu cợt này không thể nào là của Tinh Tinh, mà là Phó Ti Cẩn vừa bị ném vào bên cạnh cô bé.

Hắn cũng bị trói, và bị vứt lên cùng xe với Tinh Tinh.

Bọn bắt cóc lần này hết sức cẩn thận, chúng lục xoát hai người rất kĩ, vứt hết những thứ có thể gắn thiết bị định vị, để đảm bảo rằng bọn chúng sẽ không lật xe vì những thiết bị điện tử cỏn con này.

Ban đầu ý thức của Phó Ti Cẩn rất tỉnh táo, có lẽ bọn cướp cảm thấy hai người không có khả năng phản kháng nên nói chuyện rất tùy ý.

Điều này làm cho Phó Ti Cẩn biết được bọn chúng và nhóm bắt cóc Tinh Tinh ở bảo tàng lần trước là cùng một hội, chính xác hơn là hai nhóm đều được thuê bởi một người.

Tại sao vừa rồi lại nói là ban đầu, bởi vì ý thức của Phó Ti Cẩn đang dần trở nên mơ hồ.

Hắn bị đâm một nhát vào bụng, máu không ngừng chảy ra, bọn bắt cóc không thể có lòng tốt giúp hắn cầm máu nên lượng máu trong cơ thể ngày càng bị rút cạn, cơ thể cũng dần suy yếu.

Nếu vẫn tiếp tục như vậy, hắn sẽ chết vì mất máu.

Hắn không muốn chết, nhất là bây giờ.

Nếu hắn chết thì Tinh Tinh sẽ ra sao?

Từ cuộc đối đầu ngắn ngủi vừa rồi, Phó Ti Cẩn biết những kẻ này đều rất liều mạng.

Tinh Tinh còn nhỏ như vậy, không có chút năng lực tự vệ nào, nếu rơi vào tay bọn chúng, cô bé có thể. . .

Phó Ti Cẩn nghiến răng, buộc bản thân dừng suy đoán này lại.

Hắn phải bảo vệ Tinh Tinh, dù có chết cũng phải đợi đến khi bố và mọi người đến cứu Tinh Tinh đi.

"A. . . A Cẩn."


Thời gian trôi qua, thuốc mê trong cơ thể Tinh Tinh cũng dần mất tác dụng.

Bé mơ màng mở mắt ra, phát hiện mình không còn ở trên chiếc xe xóc nảy vừa rồi mà đã bị chuyển đến một nhà xưởng bỏ hoang tối tăm.

Bốn phía im ắng không có người, chỉ có một bóng dáng rất quen thuộc đang nằm ở phía xa - là Phó Ti Cẩn.

Ánh mắt mơ màng trở nên tập trung, khoảnh khắc nhìn rõ vết thương trên người Phó Ti Cẩn, trái tim Tinh Tinh co rút dữ dội, nước mắt cứ thế rơi xuống.

"A Cẩn. . . A Cẩn, hu hu. . . A Cẩn, con nhìn Tinh Tinh một cái đi, Tinh Tinh sợ lắm. . ."

Máu, nhiều máu quá.

Lấy phần bụng làm trung tâm, toàn thân Phó Ti Cẩn đẫm máu, cảnh tượng khủng khiếp này đánh thẳng vào tim Tinh Tinh, làm cô bé đau đớn tột cùng.

Quá khó để chấp nhận. Nhỡ. . . nhỡ A Cẩn chết thì phải làm sao?

Giờ khắc này, Tinh Tinh cực kỳ sợ hãi cái chết.

"Ưm. . . Ưm. . . Hic. . ."

Dường như có tiếng trẻ con khóc và tiếng giãy giụa nghẹn ngào ở sau lưng Tinh Tinh.

Cô bé vô thức quay đầu, suýt chút nữa hét lên vì sợ.

Bé nhìn thấy một ma nữ đầu tóc rối bời đang nằm sau lưng mình, bên cạnh còn có một tiểu quỷ đang ngọ nguậy muốn tiến lại chỗ bé, cảnh tượng này vô cùng đáng sợ, nhất là trong một khu nhà xưởng đổ nát u ám.

Tinh Tinh nổi da gà khắp người.

Đúng lúc này, cánh cửa nhà xưởng đang đóng chặt đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc đồ đen giấu mặt bước vào.

Vừa nhìn thấy hắn, cơ thể nhỏ bé của Tinh Tinh lập tức run lên theo bản năng.

Không biết tại sao, bé có ấn tượng sâu đậm với người đàn ông này.

Nói cách khác, bởi vì cô bé rất quen thuộc với hình dáng cơ thể của người này, nên dường như không chỉ một lần nhìn thấy hắn ta xuất hiện xung quanh mình.

Người đàn ông đi ngang qua bọn họ trong lần đầu tiên bọn họ đến nhà đạo diễn Cao. Bóng người trong thang máy của nông gia nhạc. . .

Từng cái từng cái một chồng chéo lên nhau, biến thành người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Hóa ra kẻ sát nhân vẫn luôn ẩn nấp trong cuộc sống của Tinh Tinh.


Phó Ti Cẩn suy yếu mở một mắt, tuyệt vọng nhìn hung thủ thực sự xuất hiện.

Người kia không trực tiếp đi đến chỗ Tinh Tinh.

Thay vào đó, hung thủ đi đến trước mặt Phó Ti Cẩn, một tay túm cổ áo hắn đưa sát lên chiếc mặt nạ, nói bằng giọng khàn khàn: "Đã lâu không gặp, nhóc con."

"Ông là ai?" Phó Ti Cẩn cau mày.

"Tao là ai?" Hàn Đại Dư nghiêng đầu suy tư một chút, sau đó cười nói: "Chuyện này thì mày nên hỏi con mẹ mày."

Dứt lời, ông ta liền đổi giọng: "Nhưng thực ra, mày cũng biết tao."

"Hình như tôi chưa gặp ông bao giờ." Phó Ti Cẩn bình tĩnh đáp lại, nhưng khóe mắt vẫn lo lắng liếc qua chỗ Tinh Tinh.

"Chưa từng gặp tao à?" Ông ta buông tay để mặc cho Phó Ti Cẩn ngã xuống đất làm miệng vết thương lại rách thêm, đau đến ứa mồ hôi lạnh.

Hàn Đại Dư trịnh thượng nhìn xuống, giọng điệu lạnh tanh: "Có lẽ mày sẽ càng quen thuộc người này hơn, Hổ Tử."

Nghe tiếng gọi, một người đàn ông lực lưỡng cao gần ha mét với vết sẹo gớm ghiếc ngang mặt bước từng bước nặng nề vào xưởng.

Vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt Phó Ti Cẩn dần tái nhợt, toàn thân bắt đầu run rẩy.

"Tại sao. . . anh. . ."

Tim Phó Ti Cẩn điên cuồng đập thình thịch, đau đớn quen thuộc dâng lên như thủy triều nhấn chìm hắn trong nháy mắt, đau đến nghẹt thở.

"Đã lâu không gặp, nhóc con."

Hổ Tử nhếch môi cười gian tà, vết sẹo trên mặt vặn vẹo giống như một con bọ xấu xí.

"Không. . . Không thể. . ."

Phó Ti Cẩn cố gắng lùi lại sau, giống như một con chim sợ cành cong, rơi vào trạng thái hoảng loạn cực độ.

Đầu óc hỗn loạn, ý thức mơ hồ, những lời của bác sĩ tâm lý vang vọng bên tai: Trong quá khứ cháu từng gặp một chuyện gì đấy rất nghiêm trọng, bạo lực tâm lý rất nặng trong một thời gian dài.

Đồng thời, ký ức tuổi thơ cũng bắt đầu cuộn trào điên cuồng.

Bàn tay khổng lồ bóp nghẹt cổ họng, cơn đau dữ dội do những cú đấm liên tục giáng xuống cơ thể và những lời lẽ đe dọa bên tai.


"Tất cả những chuyện này đều là lỗi của mẹ mày, muốn hận thì hận mẹ mày đi."

Hận, hận đi, hận đi.
Từ năm ba tiểu học, cơn ác mộng này không ngừng ám ảnh hắn, khiến hắn dần nảy sinh lòng căm thù với mẹ mình, nhưng lại không thể thật sự hận bà ấy.

Không ai biết Phó Ti Cẩn đã gặp phải chuyện gì, khi còn nhỏ hắn từng nghĩ đến việc nhờ người lớn giúp đỡ, nhưng bố thì cả năm chả gặp được mấy lần, còn mẹ. . .

Bà ấy là nguyên nhân của tất cả những chuyện này, một nút thắt vô hình đã ngăn cản hắn xin mẹ mình giúp đỡ.

Đặc biệt là khi cả người hắn đầy thương tích, nhưng đối phương lại cao cao tại thượng ngồi trên sô pha, thờ ơ nhìn hắn.

Hắn cảm thấy như có một vực thẳm vô hình đã ngăn giữa mẹ con hai người.

Bọn họ có thể nhìn thấy sự tồn tại của nhau, nhưng mẹ không thể bước qua và hắn cũng không thể tới gần mẹ.

Tại sao. . . sao lại là hắn?

Tại sao. . . người gặp phải tai họa này không phải là người khác?

A, hóa ra là vì hắn có một người mẹ phạm phải sai lầm rất lớn.

Hắn biết rõ không thể tin những lời đối phương nói, nhưng hắn bị bạo lực trong một thời gian dài, khó tránh khỏi sinh ra những suy nghĩ âm u.

Cuộc đối đầu giữa lý trí và cảm xúc tiêu cực hình thành từ đây, dần dà, tâm lý hắn ngày càng trở nên méo mó.

Hắn là một người bệnh, bệnh vô cùng nguy kịch, vô phương cứu chữa.

Phó Ti cẩn biết rất rõ điều này, nhưng hắn không có cách nào tự cứu chính mình, chỉ có thể giãy giụa trong vũng bùn, càng giãy giụa lại càng chìm xuống.

"Đừng. . . Đừng mà!"

Tiếng nói lanh lảnh của trẻ con đột ngột vang lên kéo Phó Ti Cẩn ra khỏi m0\ớ suy nghĩ rời rạc, và hắn nhận ra mình lại bị bàn tay khổng lồ của ác ma khóa bóp cổ họng, cảm giác ngột ngạt quen thuộc lại dâng lên.

Ngay cả sức giãy giụa cũng không có, tứ chi Phó Ti Cẩn mềm nhũn xụi lơ trên mặt đất.

Cuối cùng cũng. . . bị giết rồi sao?

"Không, mau dừng tay! Buông nó ra, đừng giết nó!"

Tinh Tinh liều mạng vùng vẫy trong tuyệt vọng, mặc kệ cơ thể bị dây thừng cứa bị thương, cô bé vẫn khóc thét thật to, cố gắng ngăn cản những kẻ xấu xa này giết Phó Ti Cẩn, giết. . . con của cô.

"Nghe tiếng khóc này đi." Hàn Đại Dư giơ tay ra hiệu Hồ Tử dừng lại, rồi nhắm mắt say sưa hưởng thụ tiếng gào khóc của Tinh Tinh: "Thật tuyệt vời."

Ông ta đi nhanh đến chỗ Tinh Tinh, dùng một tay túm cổ cô bé, nhấc bổng lên.

Tinh Tinh!


Phó Ti Cẩn trừng mắt nhìn, đột nhiên cổ họng lại bị một bàn tay siết chặt.

Hàn Đại Dư không để ý động tĩnh phía sau, ông ta giữ cổ Tinh Tinh lắc mạnh vài cái, cố ý hành hạ cô bé.

Hai chân Tinh Tinh treo lơ lửng trên không, đôi chân ngắn ngủn yếu ớt đạp vài cái vào không khí, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu oxy.

Hai bàn tay nhỏ bụ bẫm nắm chặt lấy bàn tay to lớn đeo găng tay của người đàn ông, dường như ranh giới của cái chết đã khiến Tinh Tinh phát huy hết khả năng của bản thân, móng tay được cắt tỉa gọn gàng của cô bé cào vào mu bàn tay Hàn Đại Dư qua lớp găng tay.

"Á!" Hàn Đại Dư bị đau, vô thức vung tay lên, thân thể nhỏ nhắn của Tinh Tinh bay ra ngoài, đập vào cột nhà, yếu ớt rơi xuống.

"A. . . A. . . A. . . Hàn. . . Hàn Đại Dư. . ."

Thấy cảnh này, ma nữ phía sau vùng vẫy dữ dội.

Hàn Đại Dư không vui thao găng tay ra, nhìn thấy mấy vết đỏ trên mu bàn tay, sắc mặt khó coi.

Hắn đột nhiên ngẩng đầu mắng ma nữ: "Câm miệng đi con đĩ! Ông đây còn chưa tính sổ chuyện mày léng phéng bên ngoài rồi đẻ ra cái thứ tạp chủng này đâu. Hôm nay ông đây giết mày đầu tiên!

"A. . ." Miệng bị miếng vải chặn lại, nữ quỷ nói chuyện có chút líu lưỡi, nhưng vẫn có thể hiểu được: "Ông. . . ông không có lương tâm. . . còn phải. . . hại bao nhiêu người. . . ông mới. . . cam tâm?"
Đứa bé kia còn nhỏ như thế, tên cầm thú này vẫn ra tay được, lão già này còn có lương tâm hay không?"

Bà đã hối hận rất nhiều lần, sao năm đó mình lại mù quáng yêu cái tên cầm thú không bằng con chó này.

Không, so sánh ông ta với chó là vũ nhục con chó. Chí ít chó sẽ không tàn sát vợ con nó!

Hóa ra ma nữ chật vật này là mẹ của Hàn Vi Lam.

Tức giận vì bị chửi, Hàn Đại Dư bất ngờ đi vượt qua mẹ Hàn, túm lấy em trai Hàn đang bất tỉnh.

"Nếu bà đã mắng hay như thế thì để ông đây giết cái thứ tạp chủng này trước, xem bà còn mắng được nữa hay không."

Mẹ Hàn sợ vỡ mật, lập tức giãy giụa kịch liệt, điên cuồng lắc đầu, nhổ miếng vải rách trong miệng ra.

Thấy Hàn Đại Dư đã lấy ra một con dao nhỏ, trên lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, bà lập tức gào lên.

"Dừng lại, dừng lại đi, nó không phải là con tôi, nó là con trai của Lam Lam, là cháu ngoại của ông, cháu ruột, trên người nó mang dòng máu của ông, mau dừng lại đi!"

"Bà nói cái gì?" Hàn Đại Dư dừng động tác, nhìn đứa bé trong tay bằng ánh mắt không thể tin: "Đây là. . . đây là cháu trai của tôi?"

"Đúng vậy, cả đời này tôi chỉ có duy nhất một người đàn ông là ông. Chúng ta đã ba mươi năm không gặp nhau, một mình tôi sao có thể sinh đứa trẻ này được. Nó là con của Lam Lam, nhưng không biết bố nó là ai, tôi vì nghĩ cho danh tiếng của Lam Lam nên mới ép nó để đứa trẻ dưới tên tôi, và nuôi dưỡng như em trai.

Sợ Hàn Đại Dư làm tổn thương cháu trai, mẹ Hàn Vi Lam bất chấp tất cả nói ra hết bí mật đã giấu bấy lâu nay.

—----------------Hết Chương 98—-----------------

05/07/2023

Quá khứ của A Cẩn 😢😢