Editor: DiiHy

----------------------o0o-------------------

"Chị có nóng không?"

Cố Lan cầm khăn ướt lau mồ hôi cho Tinh Tinh.

Mới sáng sớm tinh mơ hai người nhàm chán chạy đến đây leo núi chỉ để ngắm mặt trời mọc.

Bây giờ trời chưa sáng hẳn, nhưng trán Tinh Tinh đã đầy mồ hôi sau khi theo Cố Lan leo đến lưng chừng núi.

"Không nóng." Tinh Tinh vừa nói vừa thở gấp chê Cố Lan lau quá chậm, thế là cô giật lấy khăn giấy từ tay hắn và tự lau qua loa cho xong.

Do cơ địa cô dễ đổ mồ hôi, chứ cô thật sự không nóng.

Cùng mức độ vận động giống nhau, người khác chỉ lấm tấm mồ hôi, nhưng cô có thể đổ mồ hôi như tắm, nhìn thì có vẻ kỳ quái, nhưng thực ra là do cô dễ đổ mồ hôi hơn mọi người thôi.

Ban đầu Cố Lan không biết, sau khi chăm sóc Tinh Tinh một thời gian, hắn tự nhiên nhận ra, vì vậy khi cô nói không nóng, hắn chỉ đưa bình nước cho cô mà không nói gì thêm.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Tinh Tinh lại tiếp tục hăng hái leo lên.

Cố Lan chưa nghỉ đủ đành phải đuổi theo cô, hai chân hắn như nhũn ra: "Ban đầu chị còn nói không muốn đi, kết quả bây giờ còn leo nhanh hơn em."

Điều này cũng là nhờ chiều cao và đôi chân dài của thân thể này.

Nếu là thân thể chân ngắn tay ngắn đúng với độ tuổi của Tinh Tinh thì chắc chắn cô sẽ gặp khó khăn khi leo núi, vì vậy cô không thích.

Nhưng bây giờ cô có cơ thể của một người trưởng thành, một bước có thể leo được ba bậc thang, cho nên việc leo núi trở nên dễ dàng một cách kỳ lạ, Tinh Tinh còn cảm thấy thú vị.

Trẻ con mà, chưa từng trải qua cảm giác nhàm chán khi leo núi.

Đúng vậy, nhờ vào cảm giác mới mẻ này, Tinh Tinh rất hưng phấn và tích cực trong suốt quá trình.

Cố Lan mà đi chậm còn bị Tinh Tinh cười nhạo là chậm như rùa, chọc hắn nổi giận phải liên tục tự nhủ trong lòng: Không được xúc động, đây là chị ruột. . .

Hắn phải lặp đi lặp lại câu đí mấy lần mới bình tĩnh lại

"Này." Tinh Tinh đã chạy trước một đoạn xa đột nhiên nhảy nhót quay lại đưa cho Cố Lan một cái gậy gỗ: "Dùng nó làm nạng."

"Cảm ơn." Cố Lan hơi sửng sốt, sau đó đưa tay đón nhận, cảm giác tức giận trong lòng lập tức tan thành mây khói.

"Đưa túi đây chị cầm cho."

Sau khi đưa gậy xong, Tinh Tinh lại chủ động lấy ba lô trên người Cố Lan.

Cố Lan vốn coi Tinh Tinh là con nít, hắn nghĩ leo núi rất tốn sức nên không đưa cho cô cầm bất kỳ thứ gì, một số đồ hắn đưa cho vệ sĩ, còn lại thì hắn tự mang.

Kết quả thì hoàn toàn trái ngược, thể lực kém cỏi của hắn đã kéo chân mọi người, Tinh Tinh thậm chí còn sung sức hơn.

Đúng là vả mặt.


Nhưng cũng khó trách, hắn thường xuyên ngồi trong văn phòng, hoạt động duy nhất là khi đi công tác, vậy nên thể lực tốt mới là lạ

Tinh Tinh lại rất quan tâm đến việc chăm sóc sức khoẻ, điều này không chỉ thể hiện trong việc ăn uống lành mạnh, cô còn chú trọng đến việc tập thể dục.

Cô có thói quen chạy bộ buổi sáng và tập yoga định kỳ nên sức khoẻ tốt hơn em trai.

"Để em. . . nghỉ một chút."

Sau khi chật vật leo lên đỉnh núi, Cố Lan gần như kiệt sức.

Hắn khiong quan tâm tới hình tượng nữa, ngồi xuống một tảng đá lớn và thở dốc.

Nếu hắn mà lè lưỡi ra nữa thì không khác gì cún con.

"Uống nước không?" Tinh Tinh đưa một chai nước lạnh cho hắn.

Cái này được để trong hộp giữ nhiệt do vệ sĩ cầm, sau khi vận động mạnh, hắn muốn uống chút nước đá để giải nhiệt.

"Uống." Cố Lan nhận lấy chai nước và uống một nửa, nửa còn lại thì để trên đầu cho nước lạnh chảy dọc theo gò má.

"Ôi trời, thời tiết đang lạnh, em làm vậy sẽ bị cảm lạnh đấy!" Tinh Tinh nhanh chóng lấy một cái khăn thể thao để lau mặt cho hắn, động tác của cô dịu dàng hơn nhiều so với khi hành động giật khăn tự lau mặt khi nãy.

Cố Lan ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, tận hưởng sự chăm sóc của chị gái.


Hắn vốn cho rằng hắn sẽ là người chăm sóc Tinh Tinh trong suốt chuyến đi này, cuối cùng lại trở thành Tinh Tinh chăm sóc Cố Lan.

Hơn nữa bây giờ Cố Lan có thể leo lên đỉnh núi là nhờ vào Tinh Tinh nài ép lôi kéo, nếu không bây giờ chắc bọn họ vẫn đang thở hổn hển ở sườn núi đối diện với những bậc thang không thấy điểm cuối.

Hai người đến thật đúng lúc.

Chưa ngồi được bao lâu thì mặt trời mọc.

Đầu tiên là một luồng ánh sáng đỏ mỏng manh, sau đó dần dần mở rộng thành một dải ruy băng màu vàng thật dài.

Bóng tối tan đi, ánh nắng tràn vào, vạn vật trên đời dường như được bao phủ bởi một lớp voan mỏng, đẹp vô cùng.


Tinh Tinh bị  khung cảnh tuyệt đẹp này làm cho rung động, trong mắt cô phản chiếu rõ cảnh sắc núi sông tráng lệ, giống như một bức tranh thủy mặc có màu sắc, thậm chí còn quyến rũ hơn thế.

Đây thực sự là món quà của thiên nhiên dành cho vạn vật.


Cố Lan cũng nhất thời im lặng.

Một lúc lâu sau, anh gần như  thốt lên: "Thật là kỳ diệu khi chúng ta có thể sinh ra trên thế giới này."


Tinh Tinh gật đầu đồng ý.


Cô nhìn sang Cố Lan, do dự muốn nói nhưng lại thôi.

Ngược lại,  Cố Lan chú ý đến hành động của cô, trực tiếp nói: "Chị muốn nói gì thì cứ nói đi, em không có thuật đọc tâm nên không biết chị đang nghĩ gì đâu."


"Em. . . có thích bố mẹ không?" Tinh Tinh thận trọng hỏi.

Hồi sáu tuổi cô đã dần nhận ra sự thờ ơ của bố mẹ đối với mình, đặc biệt là sau khi cô vào tiểu học.

Nhìn bố mẹ của các bạn cùng lớp rồi nhìn lại bố mẹ mình, sự khác biệt quá lớn khiến Tinh Tinh cảm thấy hụt hẫng.


Bố mẹ cô khác với những người ba mẹ khác.

Đứa nhỏ lần đầu tiên hiểu rõ điều này đã rơi vào sự bối rối của cuộc sống.

Cô muốn tìm một người có thể hiểu cảm xúc của cô.


Mặc dù trong ký ức đang dần dần khôi phục của cô không có dấu vết của Cố Lan, nhưng Tinh Tinh biết Cố Lan là em trai cùng cha cùng mẹ của mình, nên cô đột nhiên có chút tò mò.


Nếu là em trai, liệu bố mẹ có đối xử tốt hơn với em ấy không?


Lớp cô có một số bạn không được bố mẹ yêu thích vì các cậu ấy là con gái, nhưng bố mẹ họ lại rất yêu quý con trai. Có lẽ bố mẹ cô cũng là người như vậy?

"Không thích." Cố Lan nhanh chóng trả lời, cho Tinh Tinh một đáp án làm cô thất vọng: "Đừng nghĩ đến họ nữa, hai người đó không xứng làm bố mẹ của chúng ta."


Tuổi thơ bất hạnh của chị em họ đều do cha mẹ ban tặng, Cố Lan đã không còn hy vọng vào bọn họ từ lâu rồi, chỉ cần nghe thấy tin tức về hai người này cũng cảm thấy chán ghét.


Tinh Tinh nhạy cảm nhận ra tâm trạng của Cố Lan không tốt, cô biết mình nói sai rồi.

Thấy Cố Lan đang tập trung ngắm mặt trời mọc không nhìn mình, cô nhìn xung quanh, đột nhiên nghiêng người túm lấy một nắm cỏ.


Trước mắt bất ngờ xuất hiện một vật thể màu xanh, còn nhảy múa tung tăng, khiến Cố Lan giật mình, vô thức lùi về sau.


Hắn nhìn kỹ hơn, hóa ra là một con thỏ bằng cỏ.


Sau lưng con thỏ có một chiếc rễ cỏ thật dài, khi Tinh Tinh lắc lư sẽ kéo theo con thỏ nhỏ nhún nhảy lên xuống, trông thật giống một con thỏ thật, sống động và dễ thương.


"Tặng em đấy." Tinh Tinh mỉm cười rạng rỡ nhét con thỏ nhỏ vào trong ngực Cố Lan, nụ cười xinh đẹp của cô còn đẹp hơn cả ánh bình minh.

"Làm sao chị biết làm cái này?" Cố Lan nhận lấy con thỏ bằng cỏ và tự mình xem xét một chút, cảm thấy nó cũng khá thú vị.

"Dì Đinh dạy chị làm." Tinh Tinh nói.

Nhìn thấy Cố Lan cuối cùng cũng  cười, Thanh Thanh cũng vui vẻ theo.


Cô ngồi trên mảnh đá lớn và cười ha hả, bím tóc đuôi ngựa buộc cao sau gáy đung đưa vui vẻ như một chú chó Samoyed điên cuồng vẫy đuôi.


"Tinh Tinh giỏi quá, cảm ơn chị."


Còn gì phải buồn nữa? Tất cả đều biến mất rồi.

Cố Lan giơ con thỏ cỏ lên, cầm điện thoại hướng về phía mặt trời mọc chụp một bức ảnh bình minh rất đẹp.

Hắn điều chỉnh ánh sáng rồi đăng lên trang cá nhân: Phát hiện mới trong chuyến du lịch chị em, kèm theo hình ảnh.jpg.

Lời nhắn kèm mang phong cách của cán bộ già về hưu, nhưng lập tức đã thu hút một loạt bình luận, và còn có nhiều người nhấn like.

【 Lão Chiêm: Cố tổng và chị gái đi du lịch à, chúc gia đình anh có kỳ nghỉ vui vẻ. 】

【 Uông tổng: Con thỏ nhỏ rất tinh xảo, con gái tôi rất thích. 】

. . .

【 Tiểu Thận: Mẹ còn chưa từng làm cho con cái này, con không biết đâu, con cũng muốn! 】

【 An Nhiên trả lời Tiểu Thận: Anh mấy tuổi ? 】

【 A Cẩn: Nó cùng lắm mới ba tuổi. 】

【 Phó Hành: Bình minh rất đẹp, con thỏ cũng rất đáng yêu, khi Thanh Thanh trở về nhớ mang cho anh một con nhé. 】

【 Bách Kỳ Ngọc: Hai con. 】

【 Cố Lan: Đây là của mình một tôi, phiên bản giới hạn độc quyền, mấy người không có phần! 】
1

Cố Lan cẩn thận cất con thỏ nhỏ của mình đi và quyết định khi trở về sẽ tìm một hộp thủy tinh để bảo quản tốt con thỏ này, đặt nó trên bàn trong phòng làm việc, mỗi ngày đều nhìn nó khi làm việc, tâm trạng cũng sẽ tốt hơn.


Thật vất vả mới leo lên đến đây, không thể chỉ đứng ngắm mặt trời mọc rồi đi về.

Tinh Tinh bị đuổi vào lều vải, còn Cố Lan và hai vệ sĩ thì đi sắp xếp đồ để nấu cơm dã ngoại.

Họ tự mang nguyên liệu đến và đã được làm sẵn, những thứ cần ướp đã được ướp, những thứ cần làm sạch đã được làm sạch, rồi xếp thành từng dãy.


Bây giờ chỉ cần mở lò nướng và đặt xiên thịt lên nướng là có thể khai tiệc.


Tinh Tinh thấy mọi người đang loay hoay bận rộn, bỗng nhiên nổi hứng cầm chiếc điện thoại của Cố Lan chụp lại cảnh khói lửa nhân gian này.



Người nhà không cho phép một đứa trẻ như cô chơi điện thoại di động, nhưng điều đó không có nghĩa là Tinh Tinh không biết sử dụng.

Cô biết chụp ảnh và đăng lên vòng bạn bè đấy nhé.

Một bức ảnh selfie kết hợp với khung cảnh thiên nhiên tươi đẹp, dù không có bất kỳ bộ lọc nào, thậm chí là không trang điểm, cũng có thể vượt trội so với hầu hết các minh tinh.


Phó Hành đang ăn sáng.

Điện thoại rung lên, anh vô thức cầm lên xem, em vợ mới đăng bài trên trang cá nhân được vài phút giờ lại đăng tiếp.

Không có lời nhắn gì, chỉ có một bức ảnh selfie của vợ anh.

Trong ảnh, nét mặt vợ anh mang theo ý cười, toàn thân tràn ngập ánh nắng tươi sáng, cs vẻ tâm trạng rất tốt.

Dù cách nhau qua màn hình điện thoại, anh không tránh khỏi bị người bên trong lây nhiễm.

Phó Hằng cười khẽ, ngón tay thon dài khẽ cử động,nhấn like một cái, tiện thể để lại bình luận: "Một ngày chỉ được chơi điện thoại  nửa giờ."


Có vẻ như anh đã biết người chụp ảnh rồi tự đăng hình là ai.

Tinh Tinh tình cờ nhìn thấy bình luận này, lập tức chột dạ trả điện thoại Cố Lan về chỗ cũ.

Cô không thấy gì hết, cô không biết gì hết.

Phó Ti Cẩn thấy bố đang xem điện thoại và cũng cảm thấy bất lực khi cũng nhìn thấy tin nhắn này.

Vụ án đã rõ ràng. Hóa ra việc Tinh Tinh dùng điện thoại là do bố dung túng.

Chẳng trách bọn họ đề phòng nghiêm ngặt mà hành động dùng điện thoại của Tinh Tinh vẫn ngày càng thành thục.

Dường như Phó Hành cũng nhận ra ánh mắt của con trai, anh không ngẩng đầu lên: "Càng hạn chế thì càng tò mò, cô ấy sẽ tìm cách chơi trộm sau lưng con, không bằng mỗi ngày để cô ấy chơi một lúc nhưng phải quy định thời gian sử dụng."

Ngăn chặn không bằng khai thông, dẫn đường đúng cách mới là phương thức dạy bảo tốt nhất.

"Gần đây có một dự án đang được đấu thầu. Bố giao toàn quyền quyết định cho con, cố gắng mà lấy nó về."


Phó Hành đứng dậy vỗ bả vai con trai lớn rồi đi ra ngoài.

Phó Ti Cẩn: ". . ."

Hắn vừa định tranh thủ kỳ nghỉ đi tìm mẹ chơi. . . giờ đổ sông đổ bể hết rồi.

Phó Ti Cẩn có căn cứ để nghi ngờ rằng bố hắn không có thời gian đi thăm mẹ nên lòng dạ hẹp hòi không cho hắn đến.

Hôm qua hắn nghe nói Ti Thận và bạn gái đã mua vé máy bay đi thành phố G, ghen tỵ chết mất, sao hắn không nhanh tay hơn chứ.

Phó Ti Cẩn thở dài, chấp nhận số phận đến công ty đi làm.

Vừa bước vào thang máy đã đụng mặt với người bên trong.

"Ti Thận?"

-------------Hết Chương 114-------------

27/10/2023