Editor: DiiHy

-----------------o0o--------------

"Em đến đây làm gì vậy?" Phó Ti Cẩn ngạc nhiên nhìn đứa em trai của mình.


Hắn nhớ rằng hôm qua con hàng này đến tìm hắn để khoe khoang là đã đặt vé máy bay lúc 6 giờ 30 sáng nay, nhưng hiện giờ đã qua 8 giờ.


"Anh đừng nói nữa." Phó Ti Thận mặt mày u ám: "Nhiên Nhiên bị anh cô ấy gọi đến công ty bảo có việc quan trọng, em thì bị bố anh bắt đến công ty giúp đỡ." 


Phó Ti Cẩn hiểu ngay.

Bố hắn đỉnh thật, không bỏ sót bất kỳ đứa nào.

Phó Ti Cẩn lén nhếch khóe môi, cố nén cười, giả vờ thông cảm an ủi em trai: "Cũng do công ty dạo này bận rộn quá, không còn cách nào cả."

"Đừng nhịn nữa, em thấy anh đang cười thầm trong lòng thì có." Khi thang máy dừng lại, Phó Ti Thận hất tay anh trai ra, trừng mắt rời đi.

Sau lưng đột nhiên vang lên một tràng cười sảng khoái, Phó Ti Thận ngay lập tức quay đầu lại mắng, nhưng cửa thang máy đã đóng lại.

Phòng làm việc của hai anh em không ở cùng một tầng.


Phó Ti Thận nói hắn bị bắt đến công ty làm cu li tạm thời, thì đúng thật là đảm nhận công việc tạm thời.

Hắn đến để hướng dẫn phòng kỹ thuật của tập đoàn Phó thị.

Phó thị đang có ý định nâng cấp toàn diện tường lửa của hệ thống nội bộ, các kỹ thuật viên hiện tại cũng khá giỏi, nhưng so với Phó Ti Thận vẫn còn kém xa.

Đừng nghĩ rằng Phó Ti Cẩn làm thiết kế hoạt hình thì không liên quan gì đến máy tính.

Thực tế là, để sản xuất ra một tác phẩm tốt, kỹ thuật  máy tính của họ cần phải mạnh mẽ hơn, nếu không thì bất kỳ lỗi chương trình nào cũng có thể phá hủy toàn bộ tác phẩm.

Vì vậy, ngoài việc nhận các đơn hàng hiệu ứng đặc biệt, phòng làm việc của Phó Ti Thận còn kiêm công việc tư vấn hệ thống bảo mật máy tính cho các công ty và đôi khi nhận các đơn đặt hàng làm phần mềm.


Chỉ là trước đây bọn họ chỉ nhận được những đơn hàng nho nhỏ, lần này lại bất ngờ nhận được lời mời từ tập đoàn Phó thị. Đây chính là đơn hàng lớn nhất kể từ khi họ thành lập studio.


Dù Phó Ti Thận biết rõ rằng đây là bố cố ý tạo công việc cho hắn, nhưng vì lợi ích của hàng trăm người trong công ty, hắn vẫn phải chịu đựng và tiếp nhận.

Chỉ cần hoàn thành đơn hàng này, phòng làm việc của bọn họ chắc chắn sẽ tiến xa hơn.

Khác với em trai vẫn tập trung vào phát triển công ty riêng, Phó Ti Cẩn gia nhập tập đoàn Phó thị với tư cách là người thừa kế, bước trên con đường tiếp quản công ty. 


Vì vậy giải trí Phó thị mà hắn từng sáng lập đã bị sát nhập vào tập đoàn và giám đốc công ty đã được giao cho một người anh em cùng hợp tác với hắn từ trước.

Còn hắn thì đến trụ sở tập đoàn Phó thị đảm nhận chức tổng giám đốc.


Ban đầu hắn chỉ làm phó giám đốc, nhưng qua một thời gian làm việc, Phó Ti Cẩn đã hoàn thành một số dự án lớn một cách xuất sắc, đạt được sự tin tưởng từ lãnh đạo công ty, nên mới được thăng chức cách đây không lâu.


Phó Ti Thận cũng đã thể hiện rõ quan điểm là hắn không có ý định thừa kế gia tộc. 

Sau khi bàn bạc kỹ càng với hai đứa con trai, Phó Hành quyết định tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ.

Thậm chí anh còn lập di chúc ngay tại chỗ, chia cổ phần tập đoàn Phó thị thành ba phần, con cả cần phải giữ phần cổ phiếu tuyệt đối để quản lý tập đoàn nên anh để cho nó hai phần ba, còn con trai út giữ một phần còn lại chỉ cần ngồi không hưởng hoa hồng.

Để bù đắp chênh lệch cổ phiếu cho con trai nhỏ, Phó Hành đã chuyển thêm một số tài sản khác cho Phó Ti Thận, cố gắng chia đều cho hai đứa con trai, công bằng nhất có thể.


Việc phân chia tài sản trong di chúc này không liên quan đến vợ anh.


Bởi vì phần của Tinh Tinh đã được Phó Hành sang tên cho cô ngay từ khi bọn họ kết hôn, bây giờ nó đã trở thành tài sản riêng của Tinh Tinh.

Nếu hai người ly hôn, Phó Hành không thể động đến phần tài sản đã được chuyển nhượng này, đồng thời anh còn phải chia một nửa tài sản cá nhân của mình cho Tinh Tinh.

Cho nên trước đó mới có người nói, nếu ly hôn, Tinh Tinh có thể tự tin nằm trong top mười người giàu nhất thế giới.

Cô còn giàu hơn cả chồng.

Mà lúc này phú bà chính hiệu đang cùng đứa em trai ngồi xổm ở một bãi đất trống chơi ném vòng.

Mười tệ ba vòng, ném trúng cái gì thì có thể lấy cái đó, không hề gian dối.

Vừa mới xuống núi, Tinh Tinh đã bị biển hiệu bắt mắt này thu hút và nóng lòng muốn thử.

"Chị muốn chơi." Tinh Tinh vừa nói ra ba chữ, Cố Lan lập tức trả tiền.

Hắn mua một lúc ba mươi cái vòng và đưa hết cho Tinh Tinh chơi.

Một tay Tinh Tinh cầm mớ vòng, tay kia cầm một cái, nhắm mục tiêu và ném!

Không trúng.

"Thử lại lần nữa đi cô bé, dùng lực mạnh hơn nhé."

Chủ quán dùng móc thu hết những cái vòng mà Tinh Tinh ném trượt về, còn tiện thể hướng dẫn cô cách chơi.

"Tôi không còn là một cô bé nữa." Tinh Tinh nghiêm túc phản bác.


Dù chỉ có ký ức từ trước khi bảy tuổi, nhưng cô vẫn biết rằng bản thân đã hơn bốn mươi tuổi, con cái cũng đã tốt nghiệp đại học rồi. 


Điều này là do người nhà nói với cô.

Tuổi tâm lý nhỏ không có nghĩa là Tinh Tinh ngốc, có một số việc khi cô tận mắt nhìn thấy và cẩn thận suy nghĩ sẽ phát hiện ra rất nhiều thứ.

Chỉ là cô không chủ động nói ra mà thôi.

Đáng tiếc chủ quán lại không tin tưởng lời giải thích của cô.

"Con gái tôi còn lớn hơn cháu nữa đó, còn nói không phải bé gái."

Ông ta cho rằng Tinh Tinh cùng lắm chỉ mười tám tuổi.

Điều này cũng là do Tinh Tinh bảo dưỡng tốt, lại thêm tâm hồn trẻ con nên cách cư xử dễ tạo ra cảm giác ngây thơ của thanh xuân.


Nếu cô có tâm hồn của một người trưởng thành, tuyệt đối không ai nghĩ cô là bé gái.

Bởi vì kinh nghiệm và khí chất mà năm tháng ban tặng cho con người là thứ không thể xóa nhòa, dù da dẻ có trắng trẻo láng mịn như thế nào.

Bản thân nói sự thật mà không ai tin.

Tinh Tinh phồng má giận dữ ném vòng liên tục. . .

Sau khi ném hết, nhìn lại chiến lợi phẩm.

Không ném trúng một cái nào.

Tinh Tinh: ". . ."

Chủ quán: ". . ."

Quần chúng vây xem: ". . ."

Đối mặt với khuôn mặt muốn khóc của Tinh Tinh, Cố Lan không ngần ngại cười lớn: "Ha ha ha. . . chị ném vòng cũng xui quá đi!"

Không nói đến kỹ thuật, vì Tinh Tinh vốn chẳng có kỹ thuật gì để bàn.

"Vừa rồi là do chị đây không có kinh nghiệm, chơi thêm lần nữa!"

Tinh Tinh không phục, ý chí chiến đấu bị khơi dậy và quyết định thử lần nữa.

"Được, chị vui là được."


Lại đưa thêm tờ một trăm tệ cho chủ quán và nhận về ba mươi cái vòng, Tinh Tinh nhìn chằm chằm vào những món quà được đặt trên mặt đất và bắt đầu ném. . .

Động tác nhanh đến nỗi tạo ra dư ảnh.

Tuy nhiên, thực tế đã chứng minh rằng cô thật sự là một "thần xui xẻo" trong việc ném vòng.

Tinh Tinh: ". . ."

Cố Lan: ". . . Ha!"

Ngay cả những người xem xung quanh cũng không nhịn được cười, nhất định là đang cười nhạo.

Tinh Tinh tức giận giậm chân, cô lấy tiền từ túi của mình và đưa cho chủ quán, sau đó cầm mấy chiếc vòng nhét vào tay Cố Lan.

"Không được cười, em chơi chưa chắc đã tốt hơn chị đâu!"

Cố Lan nhướng mày, mặt tràn đầy tự tin: "Dù sao cũng không thể không trúng cái nào như chị."

Hắn cầm lấy mớ vòng và bước đến gần mục tiêu, không thèm nhìn mà tùy tiện ném. . .

Gần kề, nhưng không trúng.

Cố Lan nhếch khóe miệng, nhìn sang vẻ mặt chị đây chờ em kịch vui của Tinh Tinh thì ép mình phải nghiêm túc: "Lúc nãy là do em chưa chú tâm, nếu em nghiêm túc thì chắc chắn sẽ ném trúng!"

Lần thứ hai, hắn ném hết sức cẩn thận, chiếc vòng bay theo một đường parabol hoàn hảo, cứ tưởng sẽ trúng một con búp bê ai dè bất ngờ va phải bình hoa bên cạnh, nó lệch khỏi quỹ đạo và lăn ra khỏi khu vực phần thưởng rồi rơi vào hồ nước.

"Ôi, vòng của tôi!"

Chủ quán vội vàng chạy tới vớt chiếc vòng, may là nó được làm bằng ống nhựa rỗng ruột, bằng không đã chìm xuống đáy hồ.

Mất một chiếc vòng thì không sao, nhưng gây ô nhiễm môi trường thì không tốt.

"Ha ha, em ném trượt rồi!"

Phong thủy luân chuyển, lần này đến lượt Tinh Tinh cười nhạo Cố Lan, đặc biệt là sau khi hắn ném mấy chục lần mà chả trúng cái nào, tiếng cười càng trở nên không chút kiêng dè gì.

Nhóm vệ sĩ: "Phu nhân à, cô đừng kiêu ngạo như thế, sẽ trừ đồ ăn vặt đó."

Đừng quên đồ ăn vặt của cô vẫn đang nằm trong tay Cố tiên sinh!

Tuy nhiên Tinh Tinh vẫn cười không ngừng và bị câu nói lạnh buốt của Cố lan làm cho đóng băng tại chỗ: "Sữa chua dâu tây tối nay của chị bị cắt."

Tinh Tinh: ". . ." Nếu không phải vì lòng tự tôn của học sinh tiểu học, cô đã rơi lệ tại chỗ.

Khi cả hai rời khỏi khu vực giải trí, trên tay Tinh Tinh có thêm một con thỏ bông màu hồng đáng yêu. 

Đây là quà ông chủ sạp hàng tặng vì thấy chị em bọn họ quá đáng thương.

Khi nhận quà sắc mặt Cố Lan cứng ngắc, nhưng Tinh Tinh thì rất phấn khích.

Cô rất vui khi nhận được món quà, không hề cảm thấy xấu hổ như người lớn nào đó.

Buổi chiều, cả hai đến công viên đại dương gần đó chơi, không tham gia nhiều trò chơi mà chủ yếu xem biểu diễn.



Nhưng dù có tham gia hay không, khi Tinh Tinh quay lại khách sạn vẫn cảm thấy mệt mỏi.


Vừa ngã xuống giường cô đã ngủ ngay lập tức.

Khi Cố Lan tắm rửa thay quần áo xong sang gọi Tinh Tinh đi ăn tối mới biết cô đang ngủ say.

Nhận được ánh mắt dò hỏi của nữ vệ sĩ ở bên cạnh, Cố Lan yên lặng lắc đầu, ra hiệu không được quấy rầy giấc ngủ của cô, sau đó lặng lẽ rời đi.

Có vẻ như bữa tối hôm nay phải lùi lại.

Tinh Tinh ngủ đến mười một giờ đêm mới thức dậy.

Nếu bụng cô không kêu ùng ục vì đói, có lẽ cô có thể ngủ được đến sáng mai.


Cô nhóc đói bụng quằn quại trên giường hồi lâu, cuối cùng cũng đánh bại được cơn buồn ngủ, đầu bù tóc rối bò ra khỏi giường.


"Em trai." Cô dụi mắt, mở miệng gọi người.

Không có ai trả lời.

Tuy nhiên, nữ vệ sĩ vẫn luôn trông chừng Tinh Tinh phát hiện cô đã tỉnh, lập tức đứng dậy đi tới: "Cố tiểu thư có cần tôi giúp cô thay quần áo không?"


"Tôi muốn đi tắm, người bẩn khó chịu quá."

Thanh Thanh ngoan ngoãn đi theo nữ vệ sĩ vào phòng tắm. Nửa tiếng sau một tiểu tiên nữ tươi tắn sảng khoái nhẹ nhàng bước ra.


Cô mặc một chiếc váy hoa màu vàng nhạt và khoác một chiếc áo lông mỏng, vui vẻ chạy sang phòng bên cạnh để tìm Cố Lan.


Vì có vệ sĩ trông chừng nên Cố Lan không khóa cửa phòng.

Tinh Tinh đẩy nhẹ cửa lập tức mở ra.

Cô thò đầu vào thì thấy phòng khách yên tĩnh, người kia chắc đang ở phòng ngủ hoặc thư phòng.

Khả năng cao hơn là thư phòng. Tinh Tinh xác định rõ mục tiêu và đi thẳng đến phòng làm việc. Quả nhiên,xuyên qua khe cửa cô bắt gặp thân ảnh Cố Lan đang ngồi trước máy tính.

Người đàn ông đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, căn phòng tối om không bật đèn, ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt tuấn tú làm nổi bật những đường nét sắc sảo.


Ngón tay thon dài tùy ý xoa xoa đôi môi mỏng gợi cảm, người đàn ông dường như đang suy nghĩ một vấn đề khó.

Hắn mải chìm đắm trong suy nghĩ, ngay cả khi Tinh Tinh vào phòng cũng không nhận ra.

--------------Hết Chương 115--------------

28/10/2023