Khi Chu Thanh Bách trở về, hắn mang cho vợ hắn một dây chuyền, một chiếc nhẫn, một đôi bông tai và một vòng tay, tất cả đều bằng vàng. Ngoài ra còn có một miếng ngọc bội.

Vào những năm này, mấy thứ quý giá như vàng bạc đều tuyệt đối không thể lấy ra, buộc phải giấu kín.

Vì chiến hữu cũ của Chu Thanh Bách là người ở cục công an, nên hắn mới có thể lấy được những thứ này. Nếu không, là người khác thì đừng nói lấy những thứ này, chỉ nói thôi cũng sẽ bị người ta tố cáo.

Đem trang sức về nhà đương nhiên là cho vợ hắn rồi.

Lâm Thanh Hòa vô cùng kinh ngạc.

Cô hoàn toàn bị chấn động. Chưa từng nghĩ tới người nam nhân ngoan cố nhà cô, sẽ vì tạo niềm vui cho cô mà mang những vật như vậy về.

"Đừng để lộ ra bên ngoài" Có lẽ ánh mắt của vợ hắn quá kinh ngạc, Chu Thanh Bách mất tự nhiên, nói.

Lâm Thanh Hòa liền vào phòng cất chúng đi. Bọn nhỏ còn nhỏ, không thể để cho chúng thấy rồi lỡ miệng nói cho người khác biết được.

"Những lời ta nói lúc trước ngươi vẫn luôn để trong lòng?" Lâm Thanh Hòa đem tất cả cất vào túi không gian, sau đó đi ra nói với Chu Thanh Bách.

Trước giờ Chu Thanh Bách vẫn luôn là một người không giỏi biểu đạt tình cảm. Nhưng Lâm Thanh Hòa hiểu được. Cười, liếc mắt nhìn hắn. Nam nhân này đúng là, nếu không phải là cô thì có người nữ nhân nào có thể hiểu được tính tình nhàm chán của hắn chứ?

"Ý ta là, ngươi đừng mạo hiểm nữa" Lâm Thanh Hòa đi tới, vòng tay qua eo hắn, áp mặt vào ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng của hắn.

Chu Thanh Bách ậm ừ.

Lâm Thanh Hòa hỏi: "Buổi trưa ở ngoài ngươi ăn gì? Có ăn no không?"

"Sủi cảo, nhưng không ngon bằng ngươi làm" Chu Thanh Bách nói.

Lời này là thật, không phải nói cho cô vui. Tay nghề vợ hắn quả thật rất tốt. Ra bên ngoài ăn cơm hoàn toàn không quen, kém xa vợ hắn nhiều.

Lâm Thanh Hòa cười, nói: "Ngày hôm nay ăn cháo gạo kê với rau hẹ"

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu.

Lâm Thanh Hòa để hắn nghỉ ngơi trước, dù sao cũng đã ra ngoài cả một ngày.

Cô bắt đầu nấu cháo gạo kê, vừa nấu cháo vừa nhào bột mi.

Tay nghề của Lâm Thanh Hòa không cần phải nói. Đặc biệt là sau khi xuyên không, càng ngày càng phát triển nhanh chóng. Mà cũng đúng thôi, ba tên tiểu tử trong nhà háu ăn, còn có một nam nhân cần cô nuôi ăn, cô có thể không làm thức ăn ngon được sao?

Cháo gạo kê chín xong liền múc ra, Lâm Thanh Hòa rửa nồi rồi ra sau vườn cắt một nắm rau hẹ. Rau hẹ cắt khúc, rửa sạch, xào chín múc ra đĩa. Lại chiên thêm mấy quả trứng gà, bỏ một ít muối cho vừa ăn, chiên từng lớp từng lớp trứng gà rồi đặt ra đĩa. Cuộn trứng với rau hẹ. Sau đó bắc chảo lên bếp, đợi dầu nóng rồi chiên trứng cuộn rau hẹ vàng đều hai mặt, hương thêm từ trong bếp bay ra khắp nhà.

Chu Khải đi học chưa về, Chu Toàn và Chu Bách thì đang chơi ở ngoài cửa.

Nhất là Chu Bách, trình độ nghịch ngợm không thua gì Chu Khải khi còn nhỏ.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không cấm hắn nghịch ngợm hay quậy phá gì. Chỉ là không được phép đi đến nơi nguy hiểm như sông, hồ nước. Có đi cũng phải có cô đi cùng. Nếu không.. để cô phát hiện được sẽ bị cắt đồ ăn vặt trong một tuần.

Có một lần Chu Khải không nghe lời, bị Lâm Thanh Hòa biết được. Sau đó, quả thật trong một tuần hắn không hề ăn được đồ ăn vặt, dù chỉ một miếng.

Cho tới bây giờ Chu Khải vẫn còn khắc sâu ấn tượng đó.

Em trai hắn ăn dưa hấu, hắn không có phần. Em trai hắn kẹo, hắn cũng không có. Em trai hắn có thể ăn cá khô chiên giòn, hắn lại không được ăn.

Trong một tuần, mẹ hắn biến đổi nhiều cách làm món ăn ngon. Thế nhưng tất cả đều không có phần của hắn.

Quả thực không có hình phạt nào nặng hơn hình phạt này.

Cho dù Chu Toàn và Chu Bách tuổi còn nhỏ, nhưng đều lấy đó làm gương. Bọn họ tuyệt đối không nên học theo anh cả của bọn hắn, để rồi bị phạt như thế này.

Lâm Thanh Hòa canh đúng thời gian Chu Khải tan học trở về. Trứng cuộc rau hẹ gần như đã sẵn sàng.

"Mẹ, thơm quá à, là trứng cuộn rau hẹ sao?" Mắt Chu Khải mở to.

"Đúng vậy, đi kêu hai em trai của ngươi trở về, chuẩn bị ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Sớm vậy ư?" Chu Khải hỏi.

"Có hơi sớm một chút. Nhưng tối nay còn có một ít chè đậu đỏ để ăn chơi" Lâm Thanh Hòa nói.

"Ta đi gọi bọn họ về đây!" Chu Khải nghe vậy, lập tức ra ngoài gọi hai đứa em của hắn về.

Chu Toàn, Chu Bách chơi đến bẩn cả người. Khi bọn hắn trở về, bị Lâm Thanh Hòa trừng mắt, đi qua rửa mặt rửa tay cho bọn hắn.

"Lần sau nếu trở về với một thân bẩn như thế này, xem ta thu thập các ngươi thế nào!" Lâm Thanh Hòa vừa rửa, vừa mắng.

"Đều là do Chu Bách, hắn không biết bắn bi nên ta mới dạy hắn" Chu Toàn nói.

"Ngươi cũng có giỏi đâu, chả bắn trúng gì cả" Chu Bách chế nhạo.

"Vậy lần sau ngươi đừng có kêu ta chung đội với ngươi" Chu Toàn nói.

"Không thì không, ta sẽ chung một đội với Hầu Tử" Chu Bách cãi lại.

Thằng nhóc này từ nhỏ đã giỏi ăn nói rồi, hắn cãi nhau với hai anh trai hắn không thua kém chút nào.

"Ồn ào cái gì? Mau rửa tay đi, rửa không sạch thì đừng nghĩ đến việc ăn cơm" Lâm Thanh Hòa nói.

"Mẹ, cha còn chưa trở về mà" Chu Khải bất chợt nghĩ tới.

"Cha ngươi về từ hồi sớm rồi, đang ở trong phòng nghỉ ngơi. Ta vào xem hắn đã tỉnh ngủ chưa. Ngươi giám sát hai em của ngươi rửa tay" Lâm Thanh Hòa nói xong, liền đi vào phòng.

Vừa bước vào, bốn mắt nhìn nhau.

"Ngươi tỉnh rồi à, ta còn tưởng rằng ngươi đang ngủ. Nếu tỉnh rồi thì chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thôi" Lâm Thanh Hòa nói.

Chu Thanh Bách đã tỉnh dậy từ sớm. Thế nhưng nghe đoạn đối thoại của cô cùng bọn nhỏ ở bên ngoài, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp. Hắn rất biết ơn cô đã cho hắn ngôi nhà tràn ngập tình yêu thương này.

Chu Thanh Bách vươn tay về phía Lâm Thanh Hòa.

Lâm Thanh Hòa định ra ngoài, liền bị hắn kéo vào, trực tiếp nhã ngào vào ngực hắn.

"Làm gì vậy, bọn nhỏ có thể bước vào bất cứ lúc nào đấy" Lâm Thanh Hòa có chút xấu hổ, nói.

"Vợ à, sinh thêm một đứa con gái nữa đi!" Chu Thanh Bách vừa nói vừa ngửi hương thơm trên tóc cô.

Lâm Thanh Hòa khóc không ra nước mắt. Đã lâu không nhắc đến chuyện này rồi, sao bây giờ ngươi lại nhắc đến nữa.

"Nếu như có thai thì ta sẽ sinh" Lâm Thanh Hòa cười gượng, nói.

"Được" Chu Thanh Bách gật đầu, hôn cổ cô một cái.

"Ta cái gì cũng không thấy!" Tiểu tử Chu Toàn này không biết đã xuất hiện ở cửa phòng từ khi nào, che mắt lại nhưng các khe hở của ngón tay mở rất to, đặc biệt nói lớn.

Lâm Thanh Hòa vội vàng đi xuống từ trên người Chu Thanh Bách, ho khan: "Chu Toàn, trước khi ngươi đi vào sao không gõ cửa"

"Không phải, là do cửa không đóng" Chu Toàn nói.

"Cha, mẹ, mau ra đây ăn đi. Trứng cuộn rau hẹ để nguội sẽ ăn mất ngon" Chu Toàn ở bên ngoài gọi vào.

Vì vậy Chu Thanh Bách liền đưa Lâm Thanh Hòa đi ra ăn cơm, Chu Toàn cười hì hì.

Cả gia đình cùng nhau ăn trứng cuộn rau hẹ, ăn với cháo gạo kê. Ăn trứng cuộn không thì có chút nhàm chán, ăn kèm với cháo gạo kê thì vừa vặn ngon miệng.

Không thể không nói, Lâm Thanh Hòa làm trứng cuộn rau hẹ thật sự quá thơm. Chủ yếu là do cô chiên với nhiều dầu, cho nên chiên cùng rau hẹ vô cùng có mùi vị thơm ngon.

Tuy nhiên Chu Bách còn nhỏ, ăn nhiều rau hẹ không tốt. Cho nên chỉ cho hắn ăn hai miếng, rồi ăn cháo gạo kê là được rồi.

Chu Khải và Chu Bách thì cô không quan tâm. Đều đã lớn rồi, ăn nhiều một chút cũng không sao.