Ăn xong cháo và trứng cuộn rau hẹ. Chu Khải liền đi thu dọn chén đũa, Chu Toàn và Chu Bách ở cửa chơi đùa.

Lâm Thanh Hòa đi về phòng.

Còn Chu Thanh Bách đến nhà của bí thư chi bộ.

"Mẹ, ta rửa hết chén đũa rồi, nồi cũng rửa sạch luôn" Chu Khải nói.

"Vậy ngươi làm bài tập đi. Chè đậu đỏ ta đã nấu xong lúc chiều rồi, lát nữa hẳn ăn" Lâm Thanh Hòa chẳng lẽ không biết hắn có ý gì sao, đáp lại một câu.

Chu Khải nghe vậy liền đi làm bài tập.

Lâm Thanh Hòa lấy đồ trang sức bằng vàng và ngọc bội mà Chu Thanh Bách cho cô ra.

Bất kể là trang sức quý báu hay ngọc bội, tất cả chúng đều là những thứ cực phẩm cả.

Thế nhưng, những vật này ở trong thời đại này thật sự không có giá trị bằng một chiếc màn thầu.

Không chỉ không có giá trị, mà còn nếu để bị phát hiện sẽ bị chỉ trích rất nhiều.

Nhưng Lâm Thanh Hòa nhìn những thứ này, trong lòng liền xuất hiện một ý tưởng.

Tuy nhiên, ý tưởng này phải đợi cây trồng vụ hè năm nay thu hoạch xong mới nói tiếp. Đến lúc đó mới có lương thực dư để đi làm chút chuyện khác.

Lâm Thanh Hòa cất chúng lại vào túi không gian. Còn có những con tem trước đây Chu Thanh Bách mua giúp cô, tất cả đều ở trong đây.

Tương lai chúng sẽ có giá trị gấp nhiều lần có phải không?

Lâm Thanh Hòa đếm lại mấy thứ trong túi không gian. Hoa quả đều đã tiêu hết, bánh bao cũng sắp tiêu hết trong vài ngày nữa. Nhưng bột mì và gạo còn dư lại một nửa. Những gia vị như đường, tương, dấm, dầu, muối, đều còn lại gần một nửa.

Thịt heo và trứng gà tiêu hao khá lớn. Chỉ còn lại một phần ba so với ban đầu, cũng không còn bao nhiêu rồi.

Xem ra về sau cần phải tiết kiệm một chút.

Nhưng bù lại tiền nhiều hơn lúc trước.

Cho dù trong nhà mua một chiếc xe đạp. Thế nhưng tiền vẫn còn nhiều. Dù sao cô cũng kiếm được tiền từ việc bán thịt heo mỗi tháng. So với tiền lương của Tô Đại Lâm kiếm được chả kém là bao.

Khoảng bảy giờ tối, Lâm Thanh Hòa cho Chu Khải múc một chén chè đậu đỏ ăn.

Trẻ nhỏ không thể ăn quá nhiều, mỗi người chỉ được ăn một chén. Lâm Thanh Hòa cũng chỉ ăn một chén là đủ rồi, còn dư hai chén cho Chu Thanh Bách ăn trọn.

Vào buổi tối, vì kế hoạch lớn muốn có con gái. Cộng thêm việc hôm nay còn ăn rau hẹ, Chu Thanh Bách vô cùng sung sức, làm đi làm lại nhiều lần.

Hôm nay thời tiết đã ấm áp rồi, ba đứa con trai đi ngủ ở phòng bên cạnh. Hai người bọn họ bên này làm động tĩnh lớn một chút cũng không sao, có thể tưởng tượng được ra Chu Thanh Bách thỏa mãn đến mức nào.

Đương nhiên Lâm Thanh Hòa cũng rất hưởng thụ.

Thoắt một cái đã đến tháng sáu.

Tháng sáu ngây ngô thật là nóng bức. Càng ngày càng nóng như lửa đốt. Mà cuối tháng này là ngày thu hoạch vụ mùa hè.

Mấy ngày nay quá oi bức. Trời bắt đầu đổ mưa, sấm chớp rền vang, quả là trận mưa không nhỏ chút nào.

"Như thế này thì bí thư chi bộ và đại đội trưởng chỉ có nước khóc" Chu Toàn thở dài, nhìn cơn mưa nặng hạt bên ngoài.

Lâm Thanh Hòa liếc mắt nhìn hắn: "Cái này có là gì. Thời tiết tháng sáu thay đổi bất thường, có khi ngày mai lại nắng lên"

Nhưng rõ ràng lần này không có may mắn như vậy. Mưa bảy ngày liên tiếp mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Đừng nói là bí thư chi bộ và đại đội trưởng, cả đội sản xuất còn sốt ruột.

Nhưng vẫn là câu nói kia, thời tiết tháng sáu thay đổi thất thường.

Sau trận mưa lớn xối xả vào đêm hôm đó, đến sáng hôm sau thì trời quang mây tạnh.

Bầu trời sau cơn mưa trong xanh đến lạ thường. Sau cơn mưa, mặt trời cũng đặc biệt nắng gắt.

Thế nhưng cả đội sản xuất cũng không quan tâm trời có nóng hay không, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị cho vụ thu hoạch mùa hè.

Lâm Thanh Hòa chưa bao giờ quan tâm đến thu hoạch vụ hè. Khi trời tạnh mưa, cô vội vàng đốt lá ngải cứu, hun khói trong nhà. Trọng điểm là chuồng gà và chuồng lợn. Không chỉ đốt lá ngải cứu mà còn rắc vôi bột để khử trùng. Các điều kiện vệ sinh nhất định không được cẩu thả.

Còn chưa được vài ngày, tiếng kèn thu hoạch vụ mùa liền vang lên.

Lúc này trời rất độc, nhất là sau trận mưa lớn này. Không ít phụ nữ trong thôn đã bị say nắng.

Trong đó còn có hai người tới nhà xin thuốc.

Lâm Thanh Hòa để lại một ít để dự trữ sẵn. Còn dư lại có thể lấy ra phân phát một chút cho người khác. Đối phương là người không tồi, cũng đã đến tận cửa nên cũng không có thu tiền.

Ai ngờ điều này lại giúp cô tẩy trắng thanh danh, nói cô là người rất tốt.

Nhưng Lâm Thanh Hòa không hài lòng lắm với mấy cái bình luận như thế. Đừng gắn cho cô cái mác là người tốt, làm ơn đi, với cái mác này thì cô sẽ phải là người tốt suốt cả đời mất.

Cho nên vài hôm sau có người lại qua đây, cô trực tiếp nói không có, còn dư lại một chút đã chia ra hết rồi.

Vì vậy, lại có một câu nói khác, nói rằng nếu không có quan hệ tốt với cô thì cô sẽ không cho.

Nhưng mặc kệ người ngoài nói gì, Lâm Thanh Hòa chả thèm quan tâm. Thu hoạch vụ hè bắt đầu vào ba ngày sau, cô liền bắt một con gà để hầm ăn.

Cho táo đỏ và kỷ tử vào hầm với gà cho nhừ.

Cả nhà cùng bồi bổ thân thể.

Còn dư lại còn gà kia, sau khi thu hoạch vụ hè kết thúc sẽ hầm ăn tiếp.

Một vụ thu hoạch mùa hè trôi qua, mặc dù rất là mệt, nhưng tinh khí thần vẫn rất tốt.

Dù sao được Lâm Thanh Hòa chăm sóc tốt một ngày ba bữa. Có mệt một chút nhưng cũng không ảnh hưởng đến thân thể hay nguyên khí gì cả.

Thu hoạch xong chính là đến ngày phân lương.

Có Chu Thanh Bách, chắc chắn trong nhà sẽ được chia lương thực rất nhiều. Lâm Thanh Hòa còn dùng tiền mua thêm một phần lương thực.

Việc cô mua nhiều lương thực như vậy trong đội cũng không nói gì. Dù sao ai cũng biết cô ở nhà luôn thay đổi cách để làm nhiều món ăn ngon.

Nhất là nghe nói còn dùng bột ngô nuôi heo, quả thật sẽ tiêu hao rất nhiều.

Cho nên mua nhiều lương thực cũng không lấy gì lạ.

Chu Thanh Bách thu hết mọi việc vào tầm mắt. Sau khi vận chuyển hết lương thực về nhà, hắn mới dùng ánh mắt hỏi cô.

"E hèm, ta có quen một bà lão ở trong thành phố. Điều kiện trong nhà không được tốt lắm. Bình thường ăn một bữa, nhịn đói hai bữa. Tuy nhiên con dâu bà ấy làm việc trong nhà máy dệt. Nên ta muốn đi đổi một ít vải vụn về làm giày cho cha con các ngươi. Nhất là Chu Khải, mang giày hư quá nhanh" Lâm Thanh Hòa nói.

Ánh mắt Chu Thanh Bách khẽ động, nói: "Vất vả cho ngươi rồi"

"Không sao, có lẽ kiếp trước ta thiếu nợ ngươi" Lâm Thanh Hòa xua tay, thuận miệng nói.

Chu Thanh Bách cười cười.

Lâm Thanh Hòa bắt đầu sự nghiệp buôn bán lương thực của mình.

Còn những thứ như khoai lang, khoai tây. Với các loại đậu phộng, đậu nành gì đó mua cũng không ít.

Mấy thứ này bị cô chia ra mấy lần, bỏ vào túi không gian đem tới chợ đen bán.

Giá lương thực không có tem phiếu cao hơn một chút, đem bán cũng hơi thuận lợi. Bây giờ Lâm Thanh Hòa đã là một người đầy kinh nghiệm trong chuyện này. Một tay giao hàng, một tay giao tiền, đặc biệt nhanh chóng.

Những loại lương thực này được bán với giá gần như là gấp đôi. Kiếm được gần bảy mươi đồng tiền lời. Trong đó lúa mì có lợi nhuận nhiều nhất.

Tiếc là lúa mì chỉ có một ít. Nếu không có thể kiếm được lời nhiều hơn.