Chương 1109

“Cương Thi, đừng để cho Sư Gia thất vọng!”

Người đàn ông đeo kính dặn dò một câu với gã đàn ông cao gầy, gã đàn ông cao gầy cúi đầu chậm rãi đi về phía Tần Phong.

“Mẹ kiếp, cái thân hình nhỏ bé như vậy, ngọn gió thổi qua cũng có thể ngã lăn quay ấy chứ”.

Tần Phong căn bản không coi người gầy dơ xương trước mắt này ra gì, nói với đối phương bằng vẻ mặt ghét bỏ: “Này, bây giờ nhận thua vẫn còn kịp đấy, nếu không lát nữa đừng trách tao ức hiếp người quá đáng”.

Trong mắt Tần Phong, đấu riêng với cái người gầy dơ xương trông ốm đau bệnh tật như vậy là một loại sỉ nhục.

Tuy nhiên người đó vẫn chẳng hề lên tiếng, cúi đầu tiếp tục chậm rãi tiến sát về phía Tần Phong.

Có thể là vì chuyện của Báo Đen ban nãy ít nhiều để lại chút ấn tượng trong lòng, Tần Phong vô thức nhìn về phía dưới chân của đối phương, xác định đối phương không để lại dấu chân giẫm lên mặt đất, lúc này trong lòng mới hoàn toàn xua tan đi nỗi băn khoăn.

“Tao nói này sao mày lại cố chấp như vậy chứ, nhận thua sớm chút không phải xong việc rồi sao, cứ phải tự chuốc khổ vào thân làm gì”.

“Này, mày điếc hay câm đấy, tao đang nói chuyện với mày đấy… ôi chao mẹ kiếp, đây là không coi ông đây ra gì đúng không, được, vậy thì đừng trách ông đây không khách khí!”

Tần Phong nổi điên với thái độ phớt lờ của đối phương, sau khi mắng chửi mấy câu liền lao nhanh về phía Cương Thi.

“Con mẹ nó, để tao xem mày giả đui giả điếc tới bao giờ!”

Sau khi bực tức mắng chửi một câu, Tần Phong tung mạnh một cú sút lên bụng của đối phương.

Người đó không ngăn cản cũng chẳng tránh né mà cứ như một cái cọc gỗ, để mặc cho Tần Phong hung hăng tung một cú đá thật mạnh nhắm thẳng vào bụng của mình.

Bốp!

Một tiếng kêu rất vang.

Thế nhưng chuyện kỳ lạ đã xảy ra.

Mặc dù cú đá này của Tần Phong không sử dụng hết toàn lực, nhưng dù gì cậu ta cũng đã trải qua đợt huấn luyện ma quỷ với cường độ cao trong một khoảng thời gian.

Với lực độ của cú đá này, đừng nói là con người, dù có là một con bò thì cũng bị đá cho ngã ngửa.

Thế nhưng gã đàn ông gầy dơ xương này lại đứng nguyên tại chỗ không chút lay động, thậm chí ngay cả đầu cũng còn chẳng buồn ngẩng lên.

Đối với hắn mà nói, cú đá ban nãy chỉ giống như một con ruồi đập trúng một bức tường bê tông.

“Mẹ kiếp, cũng có chút bản lĩnh đấy!”

Biến cố tới quá mức đột ngột này khiến cho Tần Phong lập tức đề cao cảnh giác, sau khi trừng mắt quan sát mấy giây thì đột ngột tung một cú đá thật mạnh về phía xương sườn của đối phương.

Cú đá này Tần Phong ra chân rất có tính toán, không chỉ sức mạnh vừa đủ mà vào lúc sắp sửa chạm vào cơ thể của đối phương thì còn đột ngột thay đổi quỹ đạo một góc rất nhỏ.

Mục đích chính là để đề phòng đối phương cản lại hay né tránh, đánh cho đối phương không kịp đề phòng.

Thế nhưng lần này Tần Phong lại phán đoán sai.

Đối diện với đòn đá hung hãn có lực sát thương cực mạnh này, đối phương vẫn không tránh cũng chẳng né như cũ, thậm chí còn chủ động nhấc cánh tay lên, cố ý để cho cú đá này của Tần Phong dễ dàng trúng vào mạn sườn của hắn hơn.