Chương 1110

“Mẹ cái thứ chó má này, để ông đây xem mày còn giả bộ được tới lúc nào!”

Thái độ này của đối phương lại chọc điên Tần Phong thêm lần nữa, với cậu ta mà nói thì đây chính là một loại khiêu khích trắng trợn!

Cậu ta vừa mắng chửi vừa tung một cú đá nữa với lực mạnh hơn.

Xương sườn là một trong số những bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể người, có lúc không cẩn thận bị đụng vào một chút cũng đau đớn vô cùng, hơn nữa nếu lực hơi mạnh thì xương sườn cũng rất dễ gãy nát.

Chứ đừng nói tới cú đá rất mạnh này của Tần Phong, đừng nói là hai bên sườn của con người, dù là đá vào một cây trụ gỗ thì cũng sẽ gãy nát chỉ trong nháy mắt!

Rầm!

Lại là một tiếng vang lớn.

Tiếp đó là sự tĩnh lặng chết chóc.

Biểu cảm của Tần Phong từ vẻ khinh thường và châm biếm lúc ban đầu, thậm chí còn mang theo mấy phần nhạo báng đến vẻ cảnh giác ban nãy và bây giờ là khiếp sợ!

Cậu ta từ đầu tới cuối vẫn không có cách nào tưởng tượng nổi một kẻ gầy gò như vậy sao có thể giữ được vẻ bình thản sau khi bị cú ra chân toàn lực của bản thân đá trúng vào xương sườn!

“Tiếp tục”.

Người đó cuối cùng cũng lên tiếng nói chuyện, giọng nói của hắn không mang theo bất cứ biểu cảm nào, giống như cố gắng gằn ra từ trong cổ họng, khiến người nghe cảm thấy rất không thoải mái.

“Mẹ kiếp, đừng đứng đó mà giả bộ với ông mày, đội mũ thì là ghê gớm lắm à? Hôm nay tao phải nhìn xem cái mũ này của mày mà rớt xuống thì thú vị như thế nào!”

Tần Phong vừa nói vừa giơ tay muốn đánh rớt cái mũ của đối phương.

Đối phương cũng chẳng hề ngăn lại.

Khi cái mũ bị đánh rớt xuống, Tần Phong nhìn thấy gương mặt của đối phương thì cả người khiếp sợ tới độ liên tiếp lùi ra sau mấy bước, sau đó cảm thấy dạ dày quặn lên, suýt không nhịn được mà nôn ra ngay tại chỗ.

Không chỉ Tần Phong, ngoài người đàn ông đeo kính ra, gần như mọi người sau khi nhìn thấy gương mặt của gã đàn ông gầy dơ xương kia thì đều trở nên run rẩy.

Thậm chí có không ít người không kiềm chế được mà ôm lấy bụng và bắt đầu nôn oẹ!

Ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng khẽ nhíu mày.

Gương mặt của người đó đã không thể gọi là mặt nữa rồi, nó chi chít những cục mụn màu đen to bằng hạt đậu!

Miệng hắn giống như bị cái gì đó xé rách toác, có một bên bị khiếm khuyết, lộ ra hai hàm răng màu trắng!

Cộng thêm ánh mắt sâu hoắm vô hồn của hắn thì càng giống với một cái xác biết đi đã không còn linh hồn và sinh mạng!

“Đây là cái thứ gì vậy?”

Ngay cả Sư Tử Hà Đông cũng không kiềm chế được mà lẩm bẩm một câu.

“Sư Gia, hắn tên là Cương Thi, nhưng đừng chỉ nhìn dáng vẻ xấu xí của hắn mà lầm, bản lĩnh không nhỏ chút nào đâu”.

Người đàn ông đeo kính đứng bên cạnh vội vàng giới thiệu: “Hồi hắn còn rất nhỏ đã ăn nhầm phải một loại chất độc lạ, sau đó cơ thể và xương khớp dần phát sinh biến đổi, cảm giác đau đớn cũng dần dần mất đi”.