Hàn Sách Hổ đột nhiên phá lên cười: “Ngụy Trang à Ngụy Trang, tao luôn cho rằng mày là người có chút đầu óc, sao hôm nay lại đơn thuần như vậy?”
“Xem ra hôm nay mày không cần mặt mũi nữa, nếu đã như vậy, vậy thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Hàn Sách Hổ trầm giọng nói: “Đi chặt đầu của Ngụy Trang xuống cho tôi!”
Một tia lạnh lùng trong mắt xẹt qua mắt Lam Tang, sau đó bước từng bước về phía Ngụy Trang.

“Sách Hổ, đây là do mày ép tao, mày cho rằng tao chỉ có một con bài thôi sao!”
Ngụy Trang đột nhiên hét lên: “Lên cho tôi!”
Soạt soạt!
Phía sau truyền tới một tràng tiếng rút đao, nhưng không có bất kỳ ai tiến lên trước một bước.

“Điếc rồi à, tôi bảo các người…”
Ngụy Trang lập tức quay đầu lại, định chửi mắng một câu, nhưng vừa mới nói được một nửa, cả người đã đông cứng tại chỗ.

Lần này ông ta mang theo gần năm trăm người, nhưng trong nháy mắt đã ngã xuống hơn phân nửa.

Mấy chục người còn lại, thanh đao sáng quắc trên tay, máu tươi chảy dài trên lưỡi đao.

“Các người… các người phản bội tôi!”

Ngụy Trang phẫn nộ gầm lên.

Người dẫn đầu hất nhẹ giọt máu trên thanh đao, cười lạnh nói: “Ngụy Công Công, ông nhầm rồi”.

“Bảy mươi hai đao Tây Bắc chúng tôi sớm đã là người của anh Hổ rồi.

Nếu không ông thật sự cho rằng chúng tôi chịu làm đàn em cho một tên thái giám kỳ quặc như ông sao?”
Hàn Sách Hổ cười lạnh một tiếng: “Ngụy Trang, mày đừng tưởng rằng tao không biết những tính toán mấy năm nay của mày”.

“Âm thầm phát triển thế lực của riêng mình, tưởng rằng trời không biết đất không hay nhưng đã bị tao tóm gọn từ sớm rồi”.

“Bảy mươi hai đao Tây Bắc từ lâu đã là người của tao rồi.

Họ ở bên cạnh mày chỉ là để xem xem rốt cuộc mày muốn giở trò gì mà thôi”.

“Nhưng mày luôn tự cho rằng mình rất thông minh, còn sử dụng họ như con át chủ bài bí mật của mình.

Ha ha, Ngụy Trang, hôm nay mày đã chấp nhận số phận chưa”.


“Không!”
Ngụy Trang quỳ phịch xuống đất, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Cho đến lúc này, ông ta mới biết rằng mình đã bị người ta nắm thóp từ lâu rồi, ở trước mặt Hàn Sách Hổ, ông ta lại hèn mọn đến vậy.

“Ông Hổ, tôi biết sai rồi, sau này tôi không dám nữa!”
Vừa nói ông ta đột nhiên chỉ vào Trần Tiểu Túy ở bên cạnh: “Đều do cô ta, tôi cũng là do bị người phụ nữ này khiêu khích nên mới nhất thời bị che mờ mắt”.

“Ông Hổ, cầu xin ông cho tôi thêm một cơ hội, thật sự không thể trách tôi được, đều tại con đàn bà đáng chết này!”
Ánh mắt Hàn Sách Hổ đặt trên người Trần Tiểu Túy, cười gằn nói: “Cô Trần, nhà họ Hàn chúng tôi với cô trước nay nước sông không phạm nước giếng”.

“Nhưng cô lại cứ thích chọc vào ổ kiến lửa, vậy thì không thể trách tôi được rồi.

Tuy nhiên hôm nay tôi có thể cho cô một cơ hội”.

“Cởi sạch quần áo ra để cho các anh em phía sau nhìn kỹ một chút, thưởng thức cái gọi là mỹ nhân số một Giang Bắc của chúng ta khi không mặc quần áo sẽ trông như thế nào, ha ha ha!”
Lúc này đầu óc Trần Tiểu Túy hoàn toàn trống rỗng.

Đến tầm tuổi này rồi nhưng chưa bao giờ cô ấy bất lực và hoảng sợ như lúc này.

Cô ấy xoay người bỏ chạy theo bản năng, nhưng Ngụy Trang đột nhiên nhảy lên túm tóc cô ấy lại: “Con đàn bà khốn kiếp này định chạy à?”
“Ông Hổ đang cho mày cơ hội đấy, muốn chạy phải không, được, để tao giúp mày!”