Trong khi nói chuyện, Ngụy Trang bắt đầu vươn tay xé quần áo của Trần Tiểu Túy.

Tất cả mọi người đều nhìn cảnh này bằng ánh mắt thích thú.

“Bỏ tôi ra, giết tôi đi, cầu xin ông hãy giết tôi đi!”
Trần Tiểu Túy hét lên, cố gắng vùng vẫy nhưng đều vô ích.

Khi mảnh vải cuối cùng trên người đã bị xé ra, đột nhiên một giọng nói nhàn nhạt từ bên cạnh truyền tới: “Một đám đàn ông lại ức hiếp một người phụ nữ, như vậy có hợp tình hợp lý không?”
“Ai?”
Ngụy Trang lập tức quay đầu lại.

Trong đêm đen, một bóng người chậm rãi bước tới.

Người này không quá cao to vạm vỡ, tướng mạo bình thường, thậm chí còn hơi gầy.

“Anh Diệp!”
Nhưng khi Trần Tiểu Túy nhìn thấy người này giống như bắt được ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng vậy.


“Mày chính là Diệp Vĩnh Khang!”
Ngụy Trang nhanh chóng hét lên: “Wow, đúng lúc đang cần tìm mày, không ngờ rằng mày lại tự vác xác tới đây”.

“Kẻ khiến cậu chủ nhà họ Hàn tàn phế là mày, cũng chính vì mày mà khiến tao vô tình giết chết người anh em Sư tử đen”.

“Tất cả mọi tai họa đều là do mày, hôm nay tao sẽ thay ông Hổ chôn sống mày!”
Lúc này vì để được sống Ngụy Trang đã không màng tới bất kỳ thứ gì nữa rồi, vội vàng đổ hết mọi tội lỗi lên người Diệp Vĩnh Khang.

Nói xong, Ngụy Trang không hề do dự nhấc đao lên chém về phía Diệp Vĩnh Khang.

Bụp!
Diệp Vĩnh Khang đút hai tay vào trong túi quần, thản nhiên nhấc chân lên, đá cho Ngụy Trang một cái bay ra ngoài.

“Xin lỗi, hôm nay phải ở bên con gái một lúc nên tới hơi muộn”.

Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng khoác áo lên cho Trần Tiểu Túy, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

Bất kể Trần Tiểu Túy có mục đích gì, nhưng hôm nay cô ấy đứng ở đây quả thực là vì Diệp Vĩnh Khang.


“Anh Diệp…”
Khoảnh khắc này, Trần Tiểu Túy không thể kìm nén được nữa, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

Có thể do vừa rồi quá sợ hãi, cô ấy lao vào lòng của Diệp Vĩnh Khang theo bản năng, cảm nhận được cảm giác an toàn chưa từng có.

“Diệp Vĩnh Khang, mày tới đúng lúc lắm!”
Hàn Sách Hổ trầm giọng nói: “Hôm nay tao sẽ băm vằm mày ra thành trăm mảnh để báo thù cho Phong Nhi, Lam Tang, đánh gãy tay chân của hắn trước, đừng giết chết!”
Lam Tang bước từng bước về phía Diệp Vĩnh Khang.

Nhưng lúc này Diệp Vĩnh Khang lại đang quay lưng với Lam Tang, Trần Tiểu Túy cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng nói: “Anh Diệp, phía sau anh…”
Lúc này Lam Tang đã đi tới phía sau Diệp Vĩnh Khang, giơ cùi chỏ đập vào vai của anh.

Diệp Vĩnh Khang dùng một tay che chắn cho Trần Tiểu Túy, tay kia tùy ý giơ lên, hất nhẹ ra phía sau.

Bốp!
Lam Tang bị tát mạnh một cái vào mặt, cả người lập tức đông cứng lại.

Cách đó không xa, Hàn Sách Hổ nhíu mày, Lam Tang bị người ta tát vào mặt?
“Lam Tang, còn ngây ra đó làm gì, mau chóng ra tay đi!”
Hàn Sách Hổ thấy Lam Tang không có động tĩnh gì, nhanh chóng hét lớn.

Tuy nhiên, giây tiếp theo.