*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Và bây giờ đã có công ty của riêng mình, một cuộc đời mới tràn đầy tươi đẹp dường như đang vẫy gọi cô.

“Chà, tòa văn phòng này được đấy!”
Khi Hạ Huyền Trúc đang mải mê suy nghĩ về một tương lai tươi sáng, một giọng nói đột nhiên vang lên từ cửa, sau đó một vài người bước vào.

“Các người tới đây làm gì?”
Nhìn thấy những người này, Hạ Huyền Trúc không khỏi cau mày.

Người đến không phải ai khác, chính là đám người thân thích nhà họ Hạ, Hạ Chí Tài và Hạ Tuyết Cầm.

Hạ Tuyết Cầm ăn mặc diêm dúa, nhìn Hạ Huyền Trúc đẩy ẩn ý, nói: “Hạ Huyền Trúc, cám ơn cô nhé, tìm cho chúng tôi một chỗ đẹp như vậy, sau này tôi ở văn phòng này nhất định là rất thoải mái đây”.


“Cô có ý gì?”
Hạ Huyền Trúc cau mày nói: “Đây là công ty của tôi, không liên quan gì đến các người!”
“Công ty của cô?”
Hạ Tuyết Cầm cười khẩy một tiếng, lấy một xấp tài liệu từ trong túi ra, ném lên bàn, bình thản nói: “Cô tự mình xem cho kỹ đi”.

Hạ Huyền Trúc có chút nghi hoặc cầm tài liệu trên bàn lên đọc, khi nhìn thấy nội dung trong đó, sắc mặt cô lập tức sầm xuống!
Hóa ra đó là một tờ đơn chuyển nhượng vốn cổ phần của công ty!
Bên trên viết rằng Hạ Huyền Trúc tự nguyện chuyển tất cả các cổ phần của công ty xây dựng Thiên Nguyên vô điều kiện sang tên cho tập đoàn Hạ Thị!
“Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, công ty xây dựng Thiên Nguyên là công ty của tôi, năm đó khi nợ nần, các người nhất quyết đẩy tôi vào chỗ chết, bây giờ thấy công ty có chút biến chuyển rồi thì lại đòi lấy lại, đừng có mà mơ!”
Hạ Huyền Trúc tức giận đập mạnh xuống bàn, chỉ cần nghĩ lại chuyện trước đây, cô cảm thấy tim gan mình như bị hàng nghìn nhát dao đâm vào vậy.


“Ha ha, Hạ Huyền Trúc, cô nghe rõ đây, hôm nay chúng tôi tới đây không phải để bàn bạc, mà chỉ là để thông báo cho cô một tiếng thôi”.

“Thỏa thuận này giấy trắng mực đen rõ ràng, lẽ nào cô còn muốn phủ nhận sao?”
Hạ Tuyết Cầm lạnh lùng nói.

Hạ Huyền Trúc cười mỉa mai: “Nực cười, đây chỉ là một bên tình nguyện, tôi có nói là sẽ ký sao?”
“Ha ha, không cần cô ký”.

Hạ Tuyết Cầm nói, lật bản thỏa thuận đến trang cuối cùng, chỉ vào chữ ký cuối cùng ở dưới, cười nhạo: “Mở to mắt ra mà nhìn, đây là cái gì!”
Hạ Huyền Trúc nhìn xuống, khi nhìn thấy chữ ký đó, sắc mặt cô tái đi sau một tiếng thở dài!
Bên trên hóa ra là chữ ký của bố cô!
Cùng lúc đó, Hạ Huyền Trúc chợt nhớ lại, năm đó khi cô ra nước ngoài du học, trong nước có rất nhiều chuyện không tiện xử lý, vì vậy cô đã ký giấy ủy quyền cho bố mình.

Trong giấy ủy quyền viết rõ ràng, Hạ Học Minh, cũng chính là bố của cô, có thể thay mặt cô ký bất kỳ tài liệu nào, và chữ ký của ông ấy có hiệu lực pháp lý tương tự như chữ ký của cô!
.