“Nếu như cô không tin thì tự mình gọi điện hỏi là biết liền”
Hạ Tuyết Cầm đảo mắt nói.

Tay Hạ Huyền Trúc đã bắt đầu run lên, vội vàng gọi điện cho Hạ Học Minh.

Hạ Huyền Trúc còn chưa kịp lên tiếng, Hạ Học Minh đã hưng phấn nói ở đầu dây bên kia: “Huyền Trúc à, bố đang định gọi điện thoại cho con đây”.

“Nói cho con một tin vui, hôm qua Hạ Tuyết Cầm đưa cho bố một trăm nghìn, con có biết điều kiện là gì không? Bảo bố bán công ty xây dựng Thiên Nguyên – cái công ty rách nát đó cho bọn họ, ha ha!"
“Công ty rách nát đó chỉ là một cái vỏ rỗng, vất ngoài đường cũng không ai cần, chuyện tốt như vậy làm sao có thể bỏ lở được, lát nữa bố bàn bạc với mẹ, gửi cho con một ít tiền…”
Bịch!
Cổ tay của Hạ Huyền Trúc run dữ dội, điện thoại rơi xuống đất.

“Vô liêm sỉ, bì ổi!”
Hạ Huyền Trúc tức giận gầm lên, nước mắt lập tức trào ra.


“Hạ Huyền Trúc, hãy chú ý thái độ của mình!”
Hạ Chí Tài ưỡn ngực, ngang nhiên nói: “Cô cũng đừng thấy oan ức, công ty xây dựng Thiên Nguyên vốn dĩ là sản nghiệp nhà họ Hạ chúng tôi, bây giờ lấy lại là chuyện đương nhiên”.

“Điều kiện văn phòng ở đây rất tốt, cũng coi như là cô có chút cống hiến cho nhà họ Hạ, trước chín giờ sáng ngày mai, chúng tôi sẽ chính thức chuyển vào!”
Sau khi nói xong ném bản thỏa thuận đó rồi quay đi.

Hạ Huyền Trúc ôm mặt, nằm gục xuống bàn bật khóc nức nở, nỗi ấm ức trong lòng chỉ có cô mới có thể hiểu được.

Khi công ty nợ nần chồng chất, nhà họ Hạ đã dùng thủ đoạn lừa đảo để dồn hết nợ và công ty vào tay cô.

Sau này công ty may mắn nhận được khoản vay một trăm triệu, sắp vực dậy được rồi lại bị nhà họ Hạ lấy lại bằng thủ đoạn tương tự.

Điều khiến Hạ Huyền Trúc ấm ức không chỉ đơn giản là công ty bị lấy mất, mà còn là nỗi oán hận và tuyệt vọng đối với người nhà họ Hạ.


Mình và bọn họ vốn dĩ là giọt máu đào, cốt nhục tình thân, nhưng tại sao bọn họ lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy với mình?
Hạ Huyền Trúc thất thần tuyệt vọng, cũng không biết mình quay về nhà bằng cách nào.

Đẩy cửa bước vào, mùi thức ăn thoang thoảng trong phòng.

“Em về rồi à, mau ngồi xuống ăn cơm đi, hôm nay anh làm món gà cay yêu thích của em đấy!”
Diệp Vĩnh Khang đeo tạp dề, đặt đĩa thức ăn vừa mới nấu xong lên bàn.

“Mẹ ơi, hôm nay Tiểu Trân được một phiếu bé ngoan đấy!”
Diệp Tiểu Trân vội vàng chạy tới, đưa phiếu bé ngoan tới trước mặt Hạ Huyền Trúc.

Nhìn cảnh tượng ấm áp ở trong nhà, Hạ Huyền Trúc cười nhẹ, nhưng trong lòng vẫn rất buồn, không biết nên nói chuyện này ra như thế nào.

“Mau ngồi xuống, nếm thử tay nghề của anh đi!”
Diệp Vĩnh Khang kéo Hạ Huyền Trúc ngồi xuống, sau đó gắp một miếng gà cay vào trong bát của cô.

Lúc này, đột nhiên phát hiện hai mắt Hạ Huyền Trúc đỏ hoe, dường như vừa mới khóc.

“Vợ à, em sao thế?”.