*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Diệp Vĩnh Khang vội vàng hỏi.

Thấy Tiểu Trân ở bên cạnh, Diệp Vĩnh Khang vội vàng kéo Hạ Huyền Trúc vào phòng ngủ, lo lắng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vĩnh Khang…”
Hạ Huyền Trúc bật khóc, sau đó nghẹn ngào kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

Sau khi nói xong, sợ Diệp Vĩnh Khang tức giận, vội vàng an ủi: “Tuy nhiên anh cũng đừng tức giận, thật ra mở công ty rất mệt, bây giờ không còn công ty nữa cũng tốt…”
“Ha ha ha ha ha, vợ à, em nói thật sao, nhà họ Hạ đã lấy lại công ty rồi à?”
Nhưng lại không ngờ rằng, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên bật cười ha ha: “Đây là một chuyện đáng mừng! Đám ngu ngốc nhà họ Hạ đó, thật sự nhấc hòn đá tự đập vào chân mình, cứ đợi đấy mà xem, chẳng mấy chốc bọn họ sẽ phải kêu gào khóc lóc thôi, ha ha!”
Hạ Huyền Trúc cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Diệp Vĩnh Khang lại đột nhiên bật cười.

Tinh!

Đúng lúc này, một tin nhắn gửi tới điện thoại di động.

Khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, Hạ Huyền Trúc vô cùng ngạc nhiên!
“Tài khoản đuôi 4662 của bạn nhận được một trăm triệu!”
“Cái này…”
Hạ Huyền Trúc lập tức ngây người ra.

Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Khi đó làm thủ tục vay tiền, anh đứng tên của em để làm, về phần công ty, chỉ là tài sản thế chấp thôi, nói tóm lại, khoản vay một trăm triệu này không liên quan gì đến công ty hết”.

“Sao em cứ cảm giác như đang mơ thế nhỉ”.

Hạ Huyền Trúc đột nhiên cảm thấy hoang mang, cảm xúc thăng trầm khiến cô cảm thấy có chút khó thích ứng.


Trong lúc vui mừng cũng lắc đầu cười khổ: “Xem ra lần này nhà họ Hạ lại phải thất vọng rồi”.

Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang nhếch lên một cách đầy ẩn ý: “Sợ rằng không chỉ đơn giản là thất vọng thôi đâu”.

Lúc này nhà họ Hạ đang vui mừng như Tết.

“Ông nội, có khoản vay một trăm triệu, không chỉ đủ tiền để đấu thầu lần này, số tiền còn lại còn có thể dùng để phát triển thị trường vật liệu xây dựng, thật sự cảm ơn trời đất!”
Người nhà họ Hạ ai nấy đều vui mừng ra mặt, một trăm triệu này đối với bọn họ mà nói đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

“Ha ha, mọi người thấy tôi có giống ông trời không?”
Hạ Tuyết Cầm ngồi vắt vẻo hai chân trên ghế, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo.

“Đúng đúng đúng, sự việc lần này đều là công lao của chị Tuyết Cầm hết!”
“Lần này may mà có chị Tuyết Cầm!”
“Ông nội, cháu đề nghị, lần này nhất định phải thưởng lớn cho chị Tuyết Cầm!”
.