Á!
Hàn Tiểu Xuân hét lên một tiếng, Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng đẩy ra, cơ thể của Hàn Tiểu Xuân ngã xuống đất, sắc mặt tái nhợt nằm co quắp, ôm chặt ngực của mình.

“Quẹt thẻ”.

Từ đầu đến cuối, Diệp Vĩnh Khang không buồn quay đầu lại một cái, dường như anh vừa mới làm một chuyện thường ngày như ăn ngủ vậy.

Nhân viên kinh doanh rùng mình, nhanh chóng làm thủ tục một cách cứng ngắc.

Diệp Vĩnh Khang cười lịch sự: “Cảm ơn”.

Sau đó lấy chìa khóe xe và lái chiếc Porsche Cayenne mới tinh đi.

Cả cửa hàng 4S im lặng như tờ, cho đến một lúc sau, mới có người hô to: “Mau gọi xe cấp cứu!”

Diệp Vĩnh Khang hoàn toàn không coi chuyện vừa rồi là gì, thậm chí anh còn không nhìn rõ người mình vừa đâm là ai.

Đối với anh mà nói, chẳng khác nào giẫm chết một con kiến trên đường, chẳng ai thèm để ý đến việc con kiến đó trông như thế nào chứ đằng nói là giữ việc này trong lòng.

Diệp Vĩnh Khang vừa đỗ xe ở cổng trường mẫu giáo, đúng giờ tan học.

“Bố ơi!”
Diệp Tiểu Trân đeo một chiếc cặp sách nhỏ, giang hai tay chạy về phía Diệp Vĩnh Khang.

“Con gái ngoan, để bố ôm nào!”
Diệp Vĩnh Khang mỉm cười, nhấc bổng Diệp Tiểu Trân lên, mỗi lần đến đón con gái đi học về, anh đều cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này.

“Cô Diêu”.

Diệp Vĩnh Khang thấy Diêu San ở bên cạnh, vội vàng cười chào hỏi.


Diêu San cũng mỉm cười, gật đầu đáp lại, nói: “Anh Diệp, tôi tới đây để nói lời xin lỗi với anh, tôi đã hứa sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật của Tiểu Trân thứ sáu tuần trước, nhưng có chút chuyện xảy ra nên không thể tới được, hi vọng anh thứ lỗi cho”.

“Không sao, cô có thành ý như vậy là được rồi”.

Diệp Vĩnh Khang cười đáp, chợt nhận ra khóe mắt Diêu San có chút thâm tím: “Cô Diêu, mắt cô bị sao vậy?”
“À, không sao, không cẩn thận đụng vào đâu đó ấy mà”.

Một sự hoảng sợ lóe lên trong mắt Diêu San.

Diệp Vĩnh Khang cũng thầm nghi hoặc, có thể nhìn thấy rõ rằng vết bầm trên khóe mắt Diêu San không phải là do đụng vào đâu đó.

Nhưng đây là chuyện riêng của người ta, Diệp Vĩnh Khang cũng không tiện hỏi nhiều, chào hỏi xong liền nắm tay Tiểu Trân rời đi.

“Bố ơi, hôm nay chúng ta không đi xe bus, đi bộ có được không, như vậy có thể tiết kiệm được hai tệ đó”.

Diệp Tiểu Trân hiểu chuyện nói.

.