Diệp Vĩnh Khang nghe thấy câu này, cảm thấy vừa tán thưởng vừa có chút đau lòng, mỉm cười nói: “Hôm nay chúng ta không đi xe bus, cũng không đi bộ”.

Nói xong, anh mở cửa chiếc xe Porsche bên cạnh, cười nói với Tiểu Trân: “Nhìn này con, đây là xe bố mua đấy, sau này mỗi ngày đều sẽ lái xe đi đón Tiểu Trân”.

“Oa, xịn quá, nhà chúng ta cũng có xe hơi rồi!”
Diệp Tiểu Trân mừng rỡ nhảy tưng tưng, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Sau khi quay về nhà, Diệp Vĩnh Khang tự tay làm cho Tiểu Trân rất nhiều món ăn ngon, sau đó kèm con gái làm bài tập về nhà, chơi với cô bé một lúc, cho đến khi dỗ Tiểu Trân ngủ xong, Hạ Huyền Trúc mới đi làm về.

“Mệt rồi đúng không, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi”.

Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng rót một cốc nước nóng đưa tới, nhìn thấy vẻ mặt buồn bực của Hạ Huyền Trúc liền cười hỏi: “Sao thế, công việc gặp khó khăn gì à?”

Hạ Huyền Trúc thở dài: “Mọi mặt vẫn tiến triển thuận lợi, chỉ là không tìm được điểm đột phá, nghiên cứu rất nhiều dự án đều không thích hợp”.

Diệp Vĩnh Khang nói: “Hiện giờ dự án đấu thầu khu sản nghiệp nhà họ Chu đang rất hot, hay là em thử xem?”
Hạ Huyền Trúc cười khổ: “Dự án này quá cạnh tranh, chúng ta chỉ là một công ty mới vừa được đăng ký, đây hoàn toàn là chuyện không thể”.

Diệp Vĩnh Khang lại nói: “Không thử thì sao mà biết là được hay không được, dù sao chúng ta cũng đang dư dả khoản vay, chi bằng thử xem sao”.

Thấy Hạ Huyền Trúc vẫn còn do dự, Diệp Vĩnh Khang nói tiếp: “Hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này làm cho công ty lăn lộn quen mặt, cho dù không trúng thầu, tiền đặt cọc dự án cũng sẽ được hoàn lại, có lỗ gì đâu”.

Hạ Huyền Trúc suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Anh nói cũng đúng, ngày mai em sẽ triệu tập các quản lý họp bàn chuyền này”.

“Ừ, anh tin rằng vợ anh nhất định sẽ làm được”.


Diệp Vĩnh Khang gật đầu, cười nói: “Tuy nhiên sáng mai anh phải chiếm dụng chút thời gian của em, đưa em tới một nơi”.

“Đi đâu vậy?”
“Bí mật, ngày mai đi rồi sẽ biết”.

Cùng lúc đó.

Biệt thự nhà họ Hàn ở Nam Thành.

“Cậu chủ, anh nhất định phải làm chủ cho tôi, kẻ đó quá ngạo mạn, rõ ràng biết tôi là ai rồi mà còn cầm dao đâm tôi, hắn hoàn toàn không coi anh ra gì!”
Hàn Tiểu Xuân đang khóc lóc, trên ngực được quấn một lớp băng, hôm nay nếu con dao lệch thêm chưa đầy một cm nữa là cái mạng này của hắn đi tong rồi.

Ngồi trên sofa là một thanh niên trẻ tuổi tuấn tú, nhẹ nhàng lắc ly rượu vang trong tay, nhẹ giọng nói: “Đánh chó thì phải ngó mặt chủ, tôi thật sự muốn biết, trên cái đất Giang Bắc này, có ai dám đến cả tôi cũng không nể mặt như vậy”.

.