Sáng sớm hôm sau, Lưu Nhất Thanh dẫn vị họa sư kia tới khách đi3m Gió Tây.
 
Lão họa sư sống hơn hơn nửa đời người mới lần đầu thấy được vị quan to hơn Lưu Nhất Thanh đại, lại còn bị ánh mắt hình viên đạn của Mộ Vũ làm cho sợ tới mức run rẩy, nói không ra hơi.
 
“Đừng sợ,” Lưu Nhất Thanh thấy thế thì vỗ vai hắn, “Lặp lời những lời mà ngươi từng nói ta.”
 
“Ti chức đã rõ.” 
 
Lão họa sư nuốt nước miếng, bắt đầu nhớ lại chi tiết lần đầu nhìn thấy người Đạt Nhĩ Càn.
 
“Hôm đó rất lạnh, gần trưa, trời bắt đầu có chút tuyết rơi, ti chức đang nhóm lửa bên bệ bếp, tỷ tỷ vo gạo ở bên cạnh.” 
 
Ông dừng một lát, rũ mắt nói, “Cha mẹ mất sớm, nhà nghèo, hiếm lắm mới được cơm một lần, nên ti chức nhớ rất rõ.”
 
“Sau đó Nhị Oa Tử nhà bên tới xin muối, tỷ tỷ cho hắn một nắm. Ti chức quay lưng lại với tỷ tỷ làm việc, chỉ một lát sau, đột nhiên nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên. Ti chức quay đầu lại thì thấy a tỷ ngơ ngác đứng ở cửa, muôi gỗ rơi xuống đất, gạo vãi đầy đất. Ta tiếc quá, vội vàng chạy tới nhặt những hạt gạo đó.” 
 
Lão họa sư như nghĩ tới điều gì, môi run nhẹ, “Tỷ tỷ đột nhiên vỗ vỗ ti chức, ý bảo ti chức nhìn ra bên ngoài. Ti chức ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy một nam nhân cưỡi ngựa dùng đao nhọn đam vào bụng Nhị Oa Tử.”
 
Cả người ông bắt đầu run run, như bị nỗi sợ lớn nhất trên thế giới vây quanh: 
 
“Ti chức chưa từng nhìn thấy kiểu ăn mặc của người kia bao giờ, đằng sau còn vài nam nhân mặc quần áo đi theo. Lúc ấy ti chức ngây ra, lúc phản ứng lại thì tỷ tỷ đã đóng cửa rồi. Tỷ ấy kéo ti chức đi ra ngoài từ cửa sau, giấu ti chức ở cái giếng cạn bên cạnh sân.”

 
Giọng nói của lão họa sư càng ngày càng run, gần như lạc cả giọng. Lưu Nhất Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, lúc trước lão họa sư cũng không có kể chi tiết như vậy, vậy nên hắn cũng không ngờ người Đạt Nhĩ Càn lại tàn bạo đến thế. Trong phút chốc, cơn giận dữ mãnh liệt bùng lên trong lòng.
 
“Tỷ tỷ vừa mới giấu ti chức xong thì cửa sau bị đá văng ra, nam nhân giết Nhị Oa Tử lúc trước tiến vào, trong tay cầm một đao dính máu. Tỷ tỷ rất sợ hãi, toan bỏ chạy, nhưng lại không chạy được, nam nhân kia nắm lấy cánh tay tỷ ấy, đè tỷ ấy xuống đất……” 
 
Lão họa sư cúi đầu, hai dòng nước mắt đục ngầu chảy ra từ đôi mắt khô khốc của ông, “Ti chức sợ vô cùng, không dám lên tiếng, chỉ có thể nhìn xuyên qua khe hở nắp giếng, thấy gay của nam nhân kia có một con bò cạp màu xanh đen.”
 
Ninh Hàn vẫn luôn im lặng lắng nghe bỗng nhíu chặt mày.
 
“Không biết qua bao lâu, ti chức mới đẩy ra nắp giếng ra. Tỷ tỷ đã tắt thở, ti chức đã vuốt mắt cho tỷ ấy,” lão họa sư lau nước mắt, nói tiếp, “Ti chức đi ra ngoài thì thấy Nhị Oa Tử phơi thây bên đường, bên cạnh còn có đệ đệ của hắn tiểu Bảo Nhi, Triệu Đại nương tiệm bánh bao cũng chảy rất nhiều máu. ti chức có lay thế nào thì nàng ấy cũng không tỉnh ……”
 
Nước mắt chảy ra như không cầm được, rốt cuộc lão họa sư không nhịn được nữa, quỳ xuống đất: 

 
“Đại nhân, cho dù như thế nào đi nữa thì ti chức cũng không thể quên được hình xăm kia, bọn chúng…… người Đạt Nhĩ Càn làm nhiều việc ác, xin ngài đừng để bọn chúng gây họa cho mảnh đất này!”
 
“Lẽ nào lại vậy…… Lẽ nào lại vậy!”
 
Lưu Nhất Thanh đột nhiên võ bàn, cổ nổi gân xanh: 
 
“Vương gia, đây không đơn giản chỉ là cướp bóc lương thực mà rõ ràng là tàn sát! Người Đạt Nhĩ Càn hại con dân Đại Ngụy không được yên bình, đúng là thiên lý bất dung!”
 
Hắn nhất thời phẫn nộ, quên mất không sửa xưng hô với Ninh Hàn trước mặt người ngoài, lão họa sư nghe vậy thì ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
 
Mộ Vũ vừa định nhắc thì lại thấy Ninh Hàn đứng lên, nâng lão họa sư đang ngơ ra dậy, nhìn vào mắt ông, gằn từng chữ: 
 
“Ngươi yên tâm, có ta ở đây, sẽ không để Nhạn Châu dẫm vào vết xe đổ năm đó.”
 
Ninh Hàn đỡ lão nhân đang kinh sợ ngồi xuống ghế, xoay người nhìn về phía Lưu Nhất Thanh, nói: 
 
“Ngươi từng nói, lúc đầu đám hỏa giặc cỏ này không ra tay với quy mô lớn, nhưng vài ngày gần đây thì số lần cướp bóc lại liên tục tăng lên.”
 
Lưu Nhất Thanh vội vàng nói: 
 
“Đúng vậy.”
 
“Bây giờ đã xác minh được thân phận của chúng, vậy ngươi có nghĩ tới,” Ninh Hàn trầm giọng nói, “Tại sao người Đạt Nhĩ Càn phải mạo hiểm tới đất Đại Ngụy cướp bóc dù có nguy cơ bị phát hiện không?”
 
“Chuyện này……”

 
Mặt Lưu Nhất Thanh lộ vẻ khó xử, chuyện này đúng là không hợp lý. Tộc Đạt Nhĩ Càn và Đại Ngụy như nước với lửa, cho dù đạo tặc Đạt Nhĩ Càn thật sự sống không nổi nữa, cướp của dân du mục nhỏ yếu xung quanh chắc chắn sẽ lời hơn là tới Nhạn Châu lang bạt, trừ phi……
 
Trong lòng,Lưu Nhất Thanh rùng mình, hơi đoán ra được, không đợi hắn mở miệng, Ninh Hàn đã thay hắn nói ra.
 
“Trừ phi, bọn chúng tới không phải để cướp bóc, mà là…… Có mục đích khác.”
 
Vừa dứt lời, trong lòng những người khác đều kinh ngạc.
 
Một lúc sau, vẫn là Lưu Nhất Thanh phá vỡ sự im lặng này trước: 
 
“Nhưng mấy hộ bị cướp kia đều bị mất rất nhiều tài sản ——”
 
“—— thủ thuật che mắt.”
 
Ninh Hàn rũ mắt nói xong, cũng không giải thích thêm. Một lát sau mới ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Nhất Thanh: 
 
“Đưa ta hồ sơ vụ án này.”
 
Lưu Nhất Thanh vội lấy ra một tập tài liệu từ trong túi vải tùy thân, trình lên.
 
Ninh Hàn cầm lấy, lật đến trang ghi chép vụ án thì thấy có dòng chữ:
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, ngày 5 tháng 3, giờ Tý, Liễu trạch ở phố Tây bị trộm, mất một đôi bình ngọc, ba mươi lượng bạc.”
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, mười 18 tháng 4, đúng lúc tuyết rơi, Hàn trạch ở ngõ nhỏ thành Đông bị trộm, mất một miếng ngọc bội, một bình sứ, một trăm lượng bạc.”
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, mùng 7 tháng 5, giờ Sửu, biệt trang Ôn thị ở ngoại ô bị trộm, gia chủ Ôn gia Ôn Tư Nguyên bị ám sát.”

 
Ninh Hàn hơi nhíu mày, lật sang trang sau.
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, 15 tháng 5, tiệm cầm đồ Phúc Lai bị trộm, tài sản đều hư hại, ông chủ Trương Phúc bị giết.”
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, 29 tháng 5, tiệm cầm đồ Phúc Lai bị trộm, tài sản đều hư hại, ông chủ Triệu Đông bị giết.”
 
“Năm Gia Nghĩa thứ 12, mùng 6 tháng 6, tửu lầu Đắc Nguyệt bị trộm, tiểu nhị Vương Bạch bị giết.”
 
……
 
Mặt sau còn rất nhiều trang nữa, Ninh Hàn xem lướt qua rồi khép hồ sơ lại, thần sắc trong mắt lại càng thêm kiên định.
 
Lưu Nhất Thanh đã đọc đống hồ sơ này vô số lần, đã nhớ hết, thấy sắc mặt Ninh Hàn bình tĩnh, không khỏi hỏi: 
 
“Không biết Vương gia có nhìn ra manh mối gì không?”
 
Ninh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại: 
 
“Đắc Nguyệt lâu có tổ chức bán đồ từ thiện không?”