“Bán hàng từ thiện?” 
 
Lưu Nhất Thanh nhớ lại một lát rồi nói, “Có, Đắc nguyệt lâu là tửu lầu lớn nhất ở đây, có các thương nhân mang kỳ trân dị bảo đến, thường xuyên tổ chức bán hàng từ thiện, nhưng mà……”
 
Nhưng mà hỏi chuyện này làm gì? Đây là nửa câu sau mà hắn chưa nói 
 
“Ôn Tư Nguyên là ai?” 
 
Ninh Hàn suy tư một lát, lại hỏi.
 
“Nhiều thế hệ tổ tiên Ôn gia đều buôn bán, tuy cho tới bây giờ thế hệ này đã xuống dốc, nhưng vẫn được coi là phú hộ trong thành,” Lưu Nhất Thanh nói đến đây thig thở dài, “Có rất nhiều người chết trong vụ giặc cỏ lần này, ngày nào mấy nhà cũng tới nha môn làm loạn……”
 
“Vương gia nghĩ tới cái gì?” 
 
Thấy sắc mặt Ninh Hàn càng ngưng trọng, hắn dừng việc than phiền lại, không khỏi hỏi.
 
Ninh Hàn vuốt v e nhẫn ngọc trên ngón cái, chậm rãi bước tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
 
Gian phòng này ở lầu hai, nhìn ra ngoài có thể bao quát hết được phong cảnh Nhạn Châu.
 
Ninh Hàn đưa lưng về phía mọi người, nói với giọng điệu kiên định đáng tin: 
 
“Người Đạt Nhĩ Càn không cướp bóc ——”
 
Hắn xoay người, trầm giọng nói: 

 
“Bọn chúng đang tìm đồ, với chúng, đó là một thứ cực kỳ quan trọng, bằng mọi giá cũng phải có được.”
 
“Nhưng tại sao bọn chúng lại tới Nhạn Châu?” 
 
Lưu Nhất Thanh hỏi.
 
“Bởi vì món đồ đó đang ở…… Nhạn Châu!” 
 
Một giọng nói già nua truyền đến, Lưu Nhất Thanh kinh ngạc quay đầu lại, thấy lão họa sư ở bên cạnh đứng lên, vẻ mặt kích động mà đỏ bừng.
 
“Các vị đại nhân,” lão họa sư khẩn thiết nói, “Năm đó lúc người Đạt Nhĩ Càn xâm lược, tin chức trốn ở giếng cạn nghe được hai tên dị tộc ta nói ‘Nếu không phải vì không kịp thời gian, nhất định phải lục tung Nhạn Châu lên, không chừng có thể tìm được tung tích của Bàn Ninh Châu’.”
 
“Bàn Ninh Châu?” 
 
Lưu Nhất Thanh kinh ngạc, “Đó là gì vậy?”
 
“Đại nhân nghe ti chức nói hết đã,” lão họa sư nói tiếp, “Nam nhân kia vừa dứt lời, tên đi cùng hắn liền nói ‘Bàn Ninh Châu trong truyền thuyết vốn là bảo vật của tộc chúng ta, thời cổ lưu lạc đến Nhạn Châu. Nếu có thể tìm được thì chúng ta có thể thống nhất tứ phương rồi’.”
 
“Chuyện này…… Trên đời có bảo châu như vậy sao?” 
 
Sau khi Lưu Nhất Thanh nghe xong thì nói bằng giọng khó tin, “Chẳng lẽ đám giặc cỏ tới tìm cái này?”
 
“Chắc Lưu Thứ sử không biết,” Ninh Hàn chậm rãi nói, “Nghe đồn, tương truyền tộc Đạt Nhĩ Càn có một bảo châu. Có một linh hồn được phong ấn trong bảo châu, chỉ cần là người có dòng máu Đạt Nhĩ Càn thì sẽ gỡ bỏ được phong ấn này. Và để báo đáp, linh hồn sẽ giúp người đó hoàn thành tâm nguyện.”
 
“Tương truyền, một trăm năm trước, tộc Đạt Nhĩ Càn xảy ra nội loạn, Bàn Ninh Châu bị mang tới Nhạn Châu, từ đó không biết tung tích.”

 
“Chuyện, chuyện này …… Thật là hoang đường!” 
 
Lưu Nhất Thanh nghe vậy thì tức giận, “Nếu đúng là thế thật thì càng không thể tha thứ cho người Đạt Nhĩ Càn. Vì một vì truyền thuyết chưa chắc đã có thật mà lại sát hại bá tánh của ta!”
 
“Bây giờ không phải lúc để tức giận,” Dường như Ninh Hàn đang nghĩ tới điều gì đó, hơi nhíu mày nói, “Chuẩn bị ngựa, theo ta tới Ôn trạch một chuyến.”
 
“Dạ.” 
 
Không đợi Lưu Nhất Thanh hỏi, Mộ Vũ xoay người xuống lầu dẫn ngựa, hắn đi theo Ninh Hàn lâu vậy rồi, đương nhiên là hiểu ý của Vương gia.
 
—— Ninh Hàn muốn tìm hiểu lý do tại sao Ôn Tư Nguyên lại là người đầu tiên bị người Đạt Nhĩ Càn nhân giết ở Nhạn Châu.
 
*
 
Tiêu trạch.
 
Trong tiểu viện cổ kính yên tĩnh, một cây đa cao lớn lặng lẽ lớn lên trong góc viện, tán cây rậm rạp vươn ra, tóa bóng mát giữa hè, mang đến cảm giác yên tĩnh khó có được.
 
Một giọng nói lắp bắp phá vỡ bầu không khí im lặng này: 
 
“Tiểu thư, người, người cứ yên tâm đi, ta bảo, bảo đảm sẽ không để người ngã xuống.”
 
Triệu Tĩnh xấu hổ đến đỏ bừng mặt, hai tay xoay qua xoay lại, không biết nên đặt ở đâu.

 
“Vậy làm phiền Triệu Đại ca rồi.” 
 
Tiêu Ngữ rũ mắt cười, xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng ngồi lên xích đu dưới tàng cây kia.
 
Triệu Tĩnh nuốt nước miếng, nói lắp: 
 
“Nắm, nắm chặt.”
 
Nói xong cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng đẩy nhẹ, sức của hắn rất lớn, chỉ đẩy nhẹ thôi cũng làm xích đu bay lên cao.
 
Tiêu Ngữ không khỏi nắm chặt dây hai bên, gió thổi nhẹ nhàng qua gò má, khiến nàng phải nheo mắt lại.
 
Lâu rồi nàng chưa chơi xích đu, khi còn bé ở hoa viên nhỏ phủ Tướng quân cũng có một cái. Lúcđó Tiêu Ngữ nghịch ngợm, thấy nó mới lạ nên ngày nào cũng đòi vú em cho nàng chơi. Kết quả là đã không cẩn thận ngã từ trên xuống rách trán. 
 
Lần đó đã dọa Đậu thị sợ, vội cho người bỏ xích đu kia đi.
 
Tiêu Ngữ híp mắt nhớ lại. Lúc đó mình đúng là được chiều từ bé, chỉ chịu chơi xích đu với bạn bè, còn người khác đẩy nàng thì nàng sẽ không vui. Dần dần, không còn ai nguyện ý đẩy nàng chơi nữa.
 
Nhưng mà thật ra Tiêu Ngữ cũng không thèm để ý. Bởi vì mỗi lúc nàng đặt mông ngồi lên xích đu, sau lưng luôn có một bàn tay mập mạp đặt lên lưng nàng. Bàn tay nhỏ này không hề kêu cao, cứ như thể không biết mệt, đẩy nàng lên cao.
 
Tiêu Ngữ cười vui vẻ, quay đầu lại nhìn cậu bé đang thở hổn hển phía sau: 
 
“Đẩy cao hơn đi!”
 
“Ừ!” 
 
Tiểu nam hài gật đầu, càng ra sức đẩy nàng lên cao, giống như bây giờ……
 
“Triệu đại ca, được rồi.” Tiêu Ngữ nói với Triệu Tĩnh, “Ta nhất thời tâm huyết dâng trào, không nên làm chậm trễ thời gian của Triệu đại ca.”

 
“Nói gì vậy, có thể giải sầu với tiểu thư ……” 
 
Triệu Tĩnh dừng một chút, gương mặt lại hơi đỏ lên, cười nói, “Cũng là phúc phận của Triệu Tĩnh ta.”
 
Nhìn Triệu Tĩnh vốn nghiêm túc lại nở nụ cười thành thật, Tiêu Ngữ không khỏi liên tưởng tới khuông mặt nhỏ mập mạp đầy mồ hôi kia. Nghĩ đến người kia, nàng không khỏi chột dạ.
 
“Ta mệt rồi, Triệu đại ca cũng nghỉ ngơi một chút đi.” 
 
Tiêu Ngữ tìm một cái cớ, bước tới bên bàn đá ngồi xuống.
 
Vừa mới ngồi xuống, cửa tiểu viện bị đẩy ra, Ấu Thanh xách rổ, vừa bước vào đã huđing hăng trừng mắt nhìn Triệu Tĩnh. Trong lòng Triệu Tĩnh bối rối, yên lặng quay đầu đis.
 
“Đã gửi đồ đi chưa?”
 
Tiêu Ngữ nhấp ngụm trà, hỏi.
 
“Dạ rồi,” Ấu Thanh đặt rổ lên bàn, chỉ vào trứng gà, thịt heo bên trong nói, “Nô tỳ làm bánh ngô của quê nhà. Ở đây mọi người chưa từng ăn nên rất thích, được cho nhiều đồ lắm!”
 
Theo truyền thống ở đây, những hộ gia đình mới chuyển đến phải đi thăm láng giềng xung quanh, vì thế sáng sớm hôm nay Ấu Thanh đã làm chút bánh ngô, mỗi chiếc đều được gói trong giấy dầu để làm quà.
 
“Vậy là tốt rồi, tuy chúng ta ở đây không lâu, nhưng lễ tiết thì không thể thiếu.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, xốc khăn vải trên rổ lên, thấy vẫn còn thừa bánh ngô, “Sao lại thừa thế? Có ai đi vắng à?”
 
“Là nhà bên cạnh ạ,” Ấu Thanh chỉ ra bên tường, “Nô tỳ gõ cửa một lúc, không có ai đi ra, thấy trên cửa viện có một lớp bụi mỏng, chắc là đã đi xa nhà.”
 
“Đúng rồi tiểu thư,” Sau khi Ấu Thanh uống xong một ly trà lạnh thì nghiêng người qua nói, “Nô tỳ nghe tiểu tỳ nữ Hoàng trạch nói, hôm nay là lễ tế linh hồn người chết địa phương, buổi tối sẽ có hội đèn lồ ng, chúng ta cũng đi xem đi?”