Ấu Thanh lại gần, nói với giọng điệu thần bí: 
 
“Nô tỳ nghe tỳ nữ ở Hoàng trạch nói, ngày xưa Nhạn Châu khô hạn, mấy tháng liền không có mưa. Mọi người thấy sắp không sống nổi nữa thì một nữ tử che mặt từ quê tới đứng dậy, nói mình là thần linh chuyển thế, có cách giải quyết đại hạn này.”
 
“Mọi người đều không tin, nàng ta cũng không giải thích, chỉ lấy một cây chủy thủ ra đâm vào ngực! Máu của nữ tử đó phun ra, bắn xuống đất, chỉ một lát sau, trời bắt đầu đổ mưa, khoảng ba ngày ba đêm! Dòng sông khô cạn lúc trước cũng đã đầy nước!”
 
“Thật sự thần kỳ như vậy sao?” 
 
Tiêu Ngữ trợn tròn mắt.
 
“Dù sao thì dân bản xứ đều nói vậy,” Ấu Thanh lấy bánh ngô còn thừa trong rổ ra cắn một miếng, “Trước khi chết nàng ta để lại di ngôn, nói là để nàng ta về với sông nước. Vì thế bá tánh Nhạn Châu đã bọc nàng bằng vải bố, thả trôi sông, còn tu sửa miếu thần ở bên bờ, hàng năm đều đi tế bái.”
 
“Hóa ra là vậy,” Tiêu Ngữ gật đầu như suy tư gì, trong lòng có chút nghẹn ngào, “Nàng ấy cũng là một người có tâm với bách tính thiên hạ.”
 
Ấu Thanh nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, vội an ủi: 
 
“Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, đã nhiều năm trôi qua, bây giờ lễ tế linh hồn người chết đã không còn như năm đó nữa rồi!”
 
Nàng cười nói: 
 
“Các nữ nhi chưa xuất giá trong thành thích tham gia hội đèn lồ ng đêm nay nhất, nghe nói, có thần linh phù hộ, đêm nay có thể gặp được ý trung nhân!”
 
Mặt Tiêu Ngữ hơi ửng hồng, đôi mắt long lanh ngập nước, giận dữ nói: “Chỉ biết cười đùa thôi!”
 
“Đi mà, đi mà!” 
 
Ấu Thanh biết Tiêu Ngữ sẽ không giận, nên cũng không sợ mà làm nũng, “Tiểu thư đã định chung thân đại sự rồi, còn nô tỳ thì chưa yên lòng đâu!”
 

Làm gì có nữ nhi mà không muốn gả đi như vậy!” 
 
Tiêu Ngữ cười mắng, “Được rồi, tùy ngươi, nhưng mà chúng ta đến nói một tiếng với Tô quản gia để ông ấy đỡ lo ……”
 
“Tiểu thư đừng lo, cứ đi đi,” đúng lúc này, Tô Nguyên Thành đẩy cửa vào, cười nói, “Nhưng mà phải để Triệu công tử đi theo, gần đây rất loạn, ta thật sự không yên tâm.”
 
“Tô quản gia đúng đó.” 
 
Thấy Tô Nguyên Thành tiến vào, Tiêu Ngữ thu lại nụ cười theo bản năng, đứng dậy hành lễ.
 
Triệu Tĩnh ở bên cạnh nghe xong, thật thà lên tiếng, kết quả là bị Ấu Thanh xem thường, vội cúi đầu tiếp tục làm chuyện của mình.
 

“Không thì Tô quản gia đi cùng chúng ta đi!” 
 
Ấu Thanh đề nghị, “Nhiều người thì càng náo nhiệt.”
 
“Lão nô đã lớn tuổi rồi,” Tô Nguyên Thành xua tay, “Bộ xương già này không chịu nổi dày vò nên không đi đâu.”
 
Đang nói thì Tiểu Hổ bưng một mâm dưa hấu đã cắt xong chạy vào, Tiêu Ngữ nhìn gáy Tiểu Hổ, nói: 
 
“Không thì để Tiểu Hổ đi dạo cùng chúng ta đi, dù sao vẫn là hài tử, chắc là sẽ thích mấy trò ở hội đèn lồ ng nhỉ.”
 
Tiểu Hổ nghe xong, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin được, nhưng lúc quay đầu lại nhìn sắc mặt người phía sau thì lại cúi đầu.
 
Sắc mặt Tô Nguyên Thành hơi khó coi: 
 
“Tiểu Hổ còn nhỏ không hiểu chuyện, sợ sẽ gây thêm phiền phức cho tiểu thư, vẫn nên ——”
 
“Không sao.” 
 
Tiêu Ngữ ngắt lời Tô Nguyên Thành, kéo tay thiếu niên trước mặt, nhẹ giọng nói, “Nói cho tỷ tỷ biết, ngươi có muốn đi chơi cùng chúng ta không?”
 
Cảm nhận được sự mềm mại chưa từng tiếp xúc qua từ đầu ngón tay truyền đến, Tiểu Hổ nhút nhát ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hiền từ của người trước mặt, không khỏi gật đầu.
 
“Nào! Đứa nhỏ này đúng là không để người ta bớt lo được mà,” Tô Nguyên Thành cười gằn, nếp nhăn trên mặt díu lại, ông ta tiến lên một bước sờ đầu Tiểu Hổ, dặn dò, “Nhớ cho kỹ, không được phép gây thêm phiền phức cho tiểu thư biết chưa?”
 
Giây phút bàn tay già nua của lão ta xoa đầu Tiểu Hổ, Tiêu Ngữ tinh ý nhận ra cơ thể thiếu niên run lên, hắn dùng sức gật đầu, không quay đầu lại nhìn.
 
“Tô quản gia, để Tiểu Hổ ăn trưa ở viện của ta đi, lúc đi cũng tiện hơn.” 
 
Tiêu Ngữ đứng dậy, kéo Tiểu Hổ ra sau, nói.
 
“Được.” 
 
Lúc này Tô Nguyên Thành vui vẻ đồng ý, “Ta đi truyền thiện cho tiểu thư trước đã.”
 
Nhìn thấy bóng lưng đã còng bước ra khỏi viện, Tiêu Ngữ vẫn luôn đề phòng cuối cùng cũng có thể thả lỏng.
 
Có thể là do được trọng sinh một lần, nàng luôn nhạy cảm với những mối nguy hiểm tiefm tàng.
 
Không biết vì sao, mặc dù Ấu Thanh nói nàng nghĩ nhiều, nhưng Tiêu Ngữ vẫn cảm thấy Tô Nguyên Thành rất kỳ lạ, cụ thể là lạ ở đâu thì lại không thể nói được, nhưng mỗi khi hắn cười nhìn Tiểu Hổ, không hiểu sao Tiêu Ngữ lại cảm thấy da đầu tê dại.
 
Rõ ràng là cười, nhưng nàng lại cảm thấy đó là một lời cảnh báo thầm lặng với Tiểu Hổ —— không được tiếp xúc với người khác.
 
Giữa trưa trời nắng gắt, không hiểu sao Tiêu Ngữ lại vì phỏng đoán của mình mà lạnh cả người p.

 
“Mau tới ăn cơm đi!” 
 
Ấu Thanh nhận lấy hộp đồ ăn nữ đầu bếp đưa tới cửa, xếp đồ ăn lên bàn.
 
Tiểu Hổ ở bên cạnh sợ hãi nhìn, không dám đi tới bàn.
 
“Đến đây, ngồi đây đi.” 
 
Tiêu Ngữ cầm tay hắn dắt qua, để hắn ngồi bên cạnh mình. Thấy Tiểu Hổ không dám gắp đồ ăn, chỉ ăn cơm không, liền gắp một miếng sườn qua, nhẹ giọng nói, “Ở chỗ của ta không cần câu nệ, muốn ăn cái gì thì cứ gắp, được chứ?”
 
Thiếu niên ngửi thấy mùi thơm của miếng sườn trong chén, nuốt nước bọt, dùng sức gật đầu.
 
“Ngoan, ăn đi.” 
 
Tiêu Ngữ cười.
 
Bữa cơm này ăn rất nhanh, sau khi ăn xong Tiêu Ngữ vào nhà nghỉ trưa một lát, Ấu Thanh và Tiểu Hổ ngồi nghịch một tấm gỗ khắc hoa văn dưới mái hiên, không lâu sau thì trời đã tối.
 
Triệu Tĩnh đã sớm đợi bên ngoài viện, để không rêu rao, lần này hắn cố ý thu lại trường đao, chỉ cất một cây đoản kiếm trong ngực. Sau khi hợp lại với đám người Tiêu Ngữ thì liền tự giác đi cuối cùng, đả nhiệm việc hộ tống.
 
Màn đêm buông xuống, con đường chính trong thành đèn đuốc sáng trưng, tiếng của mấy người bán rong nối liền không dứt, thậm chí còn náo nhiệt hơn ban ngày.
 
“Đông thật!” 
 
Ấu Thanh cảm thán, “Đây là lần đầu tiên thấy Nhạn Châu náo nhiệt như vậy!”
 
“Nhạn Châu vốn là như vậy!” 
 
Triệu Tĩnh nhìn quanh cảnh chung quanh, ánh mắt toát ra sự tự hào.
 
“Trà lê thơm ngon —— trà lê mát lạnh đặc biệt thơm ngon ——”
 
Cách đó không xa, một xe đẩy tay người bán rong ở lớn tiếng thét to, xe đẩy tay thượng chở một cái tròn vo thùng gỗ, từng đợt từng đợt thanh hương từ thùng nội phiêu ra, thấm vào ruột gan.
 
“Đây là cái gì? Thơm quá.” 
 
Tiêu Ngữ nhìn về phía Triệu Tĩnh, hỏi, “Là trà hoa quả sao?”
 
“Đây là đặc sản Nhạn Châu, trà lê.” 
 

Triệu Tĩnh giới thiệu, “Ở chỗ chúng ta có lê vừa to vừa ngọt, pha thành trà quả là cách giải nhiệt tốt nhất vào mùa hè, ta đi mua hai chén cho ngài nếm thử.”
 
“Nếm thử cũng được,” Tiêu Ngữ cúi đầu hỏi thiếu niên nàng vẫn luôn cầm tay, “Tiểu Hổ có muốn uống không?”
 
Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn nhìn hàng bán rong, cúi đầu, nhỏ giọng ngập ngừng: 
 
“Không…… Không uống, không…… Có tiền.”
 
“Phiền Triệu Đại ca mua thêm mấy chén nữa.” 
 
Tiêu Ngữ nghe vậy thì cười, ngẩng đầu nói.
 
Tay chân Triệu Tĩnh nhanh nhẹn, rẩt mau đã bưng tới mấy chén trà quả thơm ngát tới. Tiêu Ngữ nhận một chén, ngồi xổm xuống đưa cho Tiểu Hổ, dịu dàng nói: 
 
“Nhà ta cũng có một đệ đệ, mấy năm nữa cũng sẽ trưởng thành trở thành một tiểu nam tử hán như ngươi, xem như chén trà quả này ta mời ngươi, đổi lại, gọi ta một tiếng tỷ tỷ được không?”
 
Tiểu Hổ ngơ ngác nhìn Tiêu Ngữ cười tít mẳt, thật lâu sau mới đưa tay nhận lấy chén nhỏ, mắt ửng đỏ sợ hãi kêu một tiếng: 
 
“Cảm ơn tỷ tỷ……”
 
Tiêu Ngữ cười nhạt, đứng dậy kéo tay Tiểu Hổ tiếp tục đi về phía trước.
 
Đi được một đoạn, Ấu Thanh thấy bờ sông đằng trước rất đông người, hưng phấn nói: 
 
“Mau tới đằng trước xem, chỗ đó có rất nhiều người!”
 
Vừa dứt lời, một tiếng nổ lớn vang lên, pháo hoa đỏ rực nở ra từ đường chân trời, nổi bật trong màn đêm đen thẳm.
 
“Không được đâu! Quá đông người!” 
 
Ấu Thanh vất vả mãi mới đến được bờ sông, lại bị đám đông đằng trước che khuất tầm mắt, “Không nhìn thấy!”
 
Đám người nhốn nháo, tiếng pháo hoa không dứt bên tai, vô cùng ồn ào, Tiêu Ngữ nắm chặt tay Tiểu Hổ, vừa định nói gì đó thì lại nghe thấy người chèo thuyền trên thuyền nhỏ ở bờ sông hô: 
 
“Nếu tiểu nương tử muốn ngắm pháo hoa, có thể lên thuyền của ta! Mười văn tiền một giờ, còn có thể ngắm cảnh, không đắt đâu!”
 
“Tiểu thư, chúng ta đi thôi ——” 
 
Vẻ mặt Ấu Thanh đầy hưng phấn, kéo Tiêu Ngữ lên thuyền.
 
“Nhưng Triệu Đại ca đi trả chén, còn chưa về……” 
 
Tiêu Ngữ đang do dự thì người chèo thuyền đã lái thuyền hoa đến gần bờ.
 
Tầm nhìn trên sông quả thực thoáng đãng hơn nhiều, Ấu Thanh ngồi ở mạn thuyền xem đến mê mẩn, Tiêu Ngữ và Tiểu Hổ ngồi ở mui thuyền cùng người chèo thuyền câu được câu mất nói chuyện phiếm.
 
“Trông tiểu nương tử không giống người địa phương, là người từ phía Nam tới à?” 
 
Người chèo thuyền rất nhiệt tình, vừa chèo thuyền vừa nói.
 

“Ừm.” 
 
Tiêu Ngữ gật đầu, hỏi lại, “Sao ngươi lại nhìn được ra thế?”
 
“Đơn giản thôi,” người chèo thuyền cười ha ha, “Đàn bà chỗ chúng ta đều đanh đá, rõ ràng là không giống với khí chất trên người ngài!”
 
“Trên bàn có bánh ngọt, ngài ăn vài miếng cho đỡ buồn miệng đi.” 
 
Người chèo thuyền nghiêng người chỉ vào điểm tâm trên cái bàn màu trắng.
 
Chén trà quả lúc nãy đã đủ no rồi, trông Tiểu Hổ cũng không đói, Tiêu Ngữ không động vào điểm tâm trên bàn.
 
Chiếc thuyền nhỏ lênh đênh trên sông hồi lâu, bất tri bất giác trời đã khuya, người đi đường bắt đầu thưa thớt dần, Tiêu Ngữ liền nói với người chèo thuyền: 
 
“Chủ thuyền, trời tối rồi, đưa chúng ta lên bờ đi.”
 
“Còn sớm mà!” 
 
Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền, đưa lưng về phía mọi người, dùng sức chèo thuyền, “Còn chưa hết một tiếng, chẳng phải bây giờ tiểu nương tử rời đi luôn thì sẽ bị thiệt sao?”
 
Trong lòng Tiêu Ngữ đột nhiên run lên.
 
Nàng cố gắng bình tĩnh, nói: “Trong nhà còn có lão nhân cần chăm sóc, không dám mải chơi.”
 
Dường như Tiểu Hổ cũng cảm nhận được sự bất an của nàng, lặng lẽ siết chặt vạt áo.
 
Thấy thuyền đi vào vòm cầu phía trước, một bóng đen dày đặc dần dần bao phủ đầu thuyền, gió đêm thổi qua, không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình.
 
Người chèo thuyền nghe vậy, sờ cái mũ trên đầu, xoay người ngồi xổm xuống, cầm một miếng điểm tâm trên bàn, ngay sau đó thở dài, dường như rất thất vọng: 
 
“Thật đáng tiếc, sao ngươi không ăn chứ?”
 
Giọng của hắn khác hẳn như lúc nãy, lạnh như băng, không có chút cảm xúc nào.
 
Đột nhiên Tiểu Hổ ngẩn ra, tuy không nhìn rõ mặt người này, nhưng giọng của hắn rất quen, hình như đã nghe thấy ở đâu rồi.
 
Tim Tiêu Ngữ đập thình thịch, càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ. Lúc nàng còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay áo bị kéo, vẻ mặt thiếu niên bên cạnh trắng bệch, dường như có điều muốn nói.
 
Nàng lắng tai, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào động tác của người chèo thuyền, thuyền dần dần đi ra khỏi vòm cầu, ánh trăng sáng rọi xuống, dừng trên người đứng ở đầu thuyền.
 
Lúc này, bên tai nàng vang lên giọng nói run rẩy của Tiểu Hổ: 
 
“Mau…… Chạy mau! Chạy mau!”
 
Thuyền đi ra khỏi vòm cầu, ánh trăng sáng chiếu tới phần cổ của người chèo thuyền. Giây phút ấy, Tiêu Ngữ trợn tròn mắt, máu trong người đông cứng lại ——
 
—— Trên làn da tái nhợt của người đó, có một dấu vết màu xanh đen, rõ ràng có thể thấy được đó là hình xăm đuôi bò cạp.