Ninh Hàn không chờ nàng trả lời, hắn lui về phía sau một bước, trên mặt vô cảm, lạnh nhạt nói: 
 
“Đây là phủ Tri châu Nhạn Châu, nàng cứ nghỉ ngơi đi.”
 
Nói rồi, lập tức xoay người, đẩy cửa ra ngoài.
 
Cách cửa đã có tuổi không bị đóng thật mạnh, mà vẫn được đóng lại nhẹ nhàng như thường, nhưng Tiêu Ngữ lại cảm nhận được rõ sự thất vọng vô bờ của Ninh Hàn.
 
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế lúc nãy, ngơ ngác quỳ gối trên giường, rất lâu sau, suy sụp ngồi xuống, trong lòng rối rắm.
 
Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, trời đã gần sáng.
 
Tiêu Ngữ xoa mặt ép mình vui lên, còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, nàng cần phải tỉnh táo.
 
Rửa mặt qua loa xong, Tiêu Ngữ thay quần áo thị nữ đưa tới, rồi ra ngoài.
 
Hạ nhân trong phủ đã sớm bắt đầu làm việc, đi tới đi lui dưới mái hiên, có lẽ là không nhận ra nàng, lúc nhìn thấy cũng chỉ hành lễ qua mà rồi lại đi vội.
 
Tiêu Ngữ nhất thời sững sờ tại chỗ, Ninh Hàn đưa nàng tới đây, mà bây giờ Ninh Hàn không ở đây, nàng thậm chí còn không biết nên đi đâu.
 
Lúc nàng đang ngây người, một giọn nói dịu dàng truyền đến: 
 
“Tiêu tiểu thư dậy sớm vậy ạ?”
 
Nàng nghe vậy nhìn lại, chỉ thấy không biết từ khi nào lại xuất hiện một nữ tử trong viện, nàng ta đi xuống bậc thang, cười nói: 
 
“Hay là giường không đủ mềm? Để ta cho người trải thêm cho ngài một lớp nệm.”
 
Tiêu Ngữ lắc đầu theo bản năng, thấy nữ tử đang đến gần, tâm trạng rối bời, nhất thời không biết nên nói gì.
 
Chắc là nàng ta cũng nhận ra tình thế tiến thoái lưỡng nan của Tiêu Ngữ, hành lễ rồi dịu dàng nói: 
 
“Tiêu tiểu thư đừng sợ, ta là phu nhân của Lưu Nhất Thanh, bây giờ ngài muốn tìm ai? Cứ đi theo ta đi.”
 
Lúc này Tiêu Ngữ mới để ý tới búi tóc trên đầu nữ tử, hiển nhiên là trang điểm của phụ nhân đã gả đi, liên tưởng đến lời Ninh Hàn nói lúc trước, vị này chắc là phu nhân của Tri châu Nhạn Châu.
 
Nghĩ kỹ rồi nàng vội cảm tạ, nói: 
 
“Ta muốn tới xem Ấu Thanh, phiền phu nhân dẫn đường.”
 
Lưu phu nhân gật đầu, đưa nàng tới phòng cho khách, tay Tiêu Ngữ run rẩy đẩy cửa ra, nhìn thấy người nằm trên giường.
 
Nàng không kiềm chế được bản thân, tiến lên vài bước, nắm lấy tay Ấu Thanh, nói: 
 
“Sao rồi? Có ổn không?”
 

Lưu phu nhân tâm lý đóng cửa lại.
 
Ấu Thanh mới tỉnh không lâu, trông vẫn hơi mệt mỏi, nhưng mà thấy Tiêu Ngữ thì rất vui, cười: 
 
“Nô tỳ không sao, ngược lại là tiểu thư ấy, chắc đã ngài đã bị dọa sợ rồi.”
 
Tiêu Ngữ dụi đôi mắt đỏ hoe, cố nén không khóc: 
 
“Biết là tốt rồi, sau này đừng ngốc như vậy, nếu không sau này thành thân cũng không ai muốn ngươi!”
 
Ấu Thanh cười, nắm chặt tay Tiêu Ngữ, không nói gì. Từ lúc nàng năm tuổi đã ở bên Tiêu Ngữ, đến bây giờ đã hơn mười năm, giữa các nàng đã sớm như tỷ muội. Nếu sau này Tiêu Ngữ gặp nạn, nàng biết mình vẫn sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.
 
Tiêu Ngữ vén cổ áo Ấu Thanh ra, nhìn vết hằn xnah tím trên làn da trắng nõn, càng thêm đau lòng.
 
Ấu Thanh tự giác kéo cao cổ áo, an ủi: 
 
“Tiểu thư cũng đừng quá buồn, xem như nô tỳ mạng lớn, nếu phỉ tặc đâm nô tỳ một đao, vậy thì không thể xoay chuyển tình thế nữa.”
 
“Bớt nói mấy lời kiểu đó đi!” 
 
Tiêu Ngữ vội che miệng nàng, ngẩn ra, trong lòng lại thấy một cách khó hiểu.
 
Ấu Thanh lại dửng dưng nói: 
 
“Là thật mà, lúc ấy nô tỳ nghĩ xông lên thì có thể đỡ cho ngài vài nhát, không ngờ hắn lại không dùng chùy thủ, lúc đó mới khiến nô tỳ phải vật lộn một lát ……”
 
“Đừng nói tới mấy chuyện này, cũng đừng nghĩ lung tung, nằm dưỡng bệnh đi.” 
 
Tiêu Ngữ làm như không thèm quan tâm, đắp chăn cho nàng ấy, trong lòng lại hơi duy nghĩa.
 
Đêm đó ở trên thuyền, người Đạt Nhĩ Càn kia đã cầm chủy thủ lao tới, mà lúc Ấu Thanh chắn trước mặt mình, hắn lại ném chủy thủ sang một bên, bóp cổ Ấu Thanh.
 
Điều này thật bất hợp lý.
 
Chân mày Tiêu Ngữ dần dần nhíu lại, lòng bàn tay hơi ướt.
 
Lúc ấy tâm trí hắn đã gần như phát điên, nếu chỉ đơn giản là muốn giết các nàng thì đã dùng chủy thủ đâm Ấu Thanh lúc nàng ấy xông lên rồi. Nhưng hắn lại không làm vậy, mà chọn cách mất sức hơn.
 
Mặc dù đối với người như vậy mà nói, dùng chủy thủ giết người hay vặn gãy cổ cũng chẳng tốn sức là bao, nhưng Tiêu Ngữ không tin, trong tình cảnh gấp gáp như vậy mà hắn lại chọn phương thức tốn nhiều thời gian.
 
Tiêu Ngữ nhắm mắt nhớ lại.
 
“Tiếc là không thể dùng chủy thủ, hứ, thật là phiền.”
 
“Có điều ngươi sai rồi, cho tới giờ thì mục tiêu của bọn ta không phải là ‘các’ ngươi, mà là ngươi..”
 
“Ngươi dám dùng chủy thủ đâm ta! Xong rồi, nó đã bị ô uế, xong rồi!”
 

Tiêu Ngữ mở mắt, trên trán toát một lớp mồ hôi lạnh, nàng thở hổn hển, như người suýt nữa bị chết đuối.
 
“Tiểu thư, sao vậy?!” 
 
Ấu Thanh thấy bất thường, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Ngữ.
 
“Ta không sao……”
 
Tiêu Ngữ hoàn hồn, nắm lấy tay Ấu Thanh nói: 
 
“Ngươi nằm một lát đi, ta ra ngoài sảnh xem.”
 
“…… Dạ.” 
 
Ấu Thanh gật đầu, nhìn Tiêu Ngữ vội vàng đứng dậy, chỉ để lại một bóng lưng.
 
Tiêu Ngữ không kịp nghĩ nhiều, lúc kêu hạ nhân dẫn đường tới phòng bếp tìm được Lưu phu nhân, nàng ấy đang hướng dẫn đầu bếp nữ nấu canh.
 
“Phu nhân.” 
 
Tiêu Ngữ mím đôi môi tái nhợt, “Đang nghị sự ở sảnh ngoài à?”
 
“Ngươi nói tới bọn họ sao? Ở thư phòng đó.” 
 
Lưu phu nhân thở dài, “Đã một đêm rồi, vẫn không thấy mặt, ta đang định nấu chút canh an thần đưa tới.”
 
“Thư phòng ở đâu?”
 
“Đi ra khỏi viện này rẽ trái đi thẳng là tới.” 
 
Lưu phu nhân hơi khó chịu, vừa định hỏi xem Tiêu Ngữ đang tìm gì thì đã thấy nàng xoay người vội vàng ra khỏi phòng bếp.
 
Theo sự chỉ dẫn của Lưu phu nhân, Tiêu Ngữ nhanh chóng tìm được thư phòng, vừa mới tới gần đã nghe thấy tiếng nói phát ra từ bên trong:
 
“Trên người đàn ông đó không có manh mốihữu ích nào, nhưng lại tìm thấy một túi độc trong miệng, xem ra lại là tử sĩ. Triệu công tử, trên đường đi ngươi thật sự không chú ý tới người này sao?”
 
“Không, lúc ấy ta đi trả chén, chắc là tên xấu xa kia đã giả làm người chèo thuyền lừa tiểu thư lên thuyền!”
 
“Bây giờ Tiểu Hổ bị dọa đến mức không nói nên lời, Ấu Thanh cô nương lại hôn mê, chuyện gì lúc ấy đã xảy chỉ có Tiêu tiểu thư biết, không thì……”
 
“Không vội, Bàn Ninh Châu ở chỗ chúng ta,” một giọng nói lạnh lẽo vang lên, “Cứ để nàng nghỉ ngơi trước đã.”
 
Tiêu Ngữ hít sâu một hơi, đẩy cửa vào, liếc mắt một cái đã trông thấy hình bóng quen thuộc trên ghế, chẳng qua bây giờ lại đang nhíu mày, xoa chân mày, đầy vẻ mệt mỏi.
 
“Tiểu thư? Sao ngài lại tới đây?” 

 
Lời của Triệu Tĩnh làm Ninh Hàn mở choàng mắt, yên lặng nhìn người ở cửa.
 
“Tiêu tiểu thư khỏe thân chưa?” 
 
Lưu Nhất Thanh cũng không ngờ vừa nói xong mà Tiêu Ngữ đã tới luôn, nhất thời không biết nên nói gì, lại đột nhiên nghĩ đến hôn ước của Đoan Vương và phủ Tướng quân, trong lòng đã rõ, “Tiêu tiểu thư đừng lo lắng, Vương gia chỉ chỉ nói chuyện với bọn ta vài câu, sẽ sớm về với ngài.”
 
Tiêu Ngữ đỏ mặt——đây rõ ràng là coi nàng trở thành một người phụ nữ khổ vì tính, uất ức truy phu ngàn dặm.
 
Nàng không khỏi giương mắt nhìn về phía Ninh Hàn, chỉ nghe hắn lạnh lùng nói: 
 
“Về đi.”
 
Tâm tư nhộn nhạo còn sót lại của Tiêu Ngữ cũng mất sạch, nàng thanh giọng, nghiêm mặt nói với Lưu Nhất Thanh: 
 
“Lưu đại nhân hiểu lầm rồi, ta tới là muốn giúp ngài tra án, dù sao thì ta chứng kiến toàn bộ quá trình, có lẽ sẽ có ích với ngài.”
 
“Được…… được!” 
 
Lưu Nhất Thanh vô cùng hưng phấn, “Đa tạ Tiêu tiểu thư tương trợ!”
 
Ninh Hàn không lên tiếng, nhìn chằm chằm gò má Tiêu Ngữ hơi tái nhợt, càng nhíu chặt mày.
 
“Là ngài giúp ta mới đúng,” Tiêu Ngữ tìm cái ghế ngồi xuống, nhìn về phía Lưu Nhất Thanh, hỏi, “Nhưng mà sao các ngươi lại biết ta ở trên chiếc thuyền đó?”
 
“Nói ra thì rất dài, nói cho cùng, vẫn là nhờ Vương gia!”
 
Hôm nay, Ninh Hàn và Lưu Nhất Thanh cùng thăm tới Ôn trạch, để không bị chú ý, Ninh Hàn đã giả làm hộ vệ đi theo sau Lưu Nhất Thanh.
 
Chưa qua hiếu kỳ, mọi nơi trong Ôn gia vẫn treo vải trắng, khiến tòa nhà to như vậy càng có vẻ âm trầm.
 
Người ra tiếp đãi là phu nhân của Ôn Tư Nguyên, Tần thị. Bà mặc một bộ đồ trắng, không cài trâm hoa, chỉ dùng một cây trâm mộc cố định tóc, trên khuôn mặt tái nhợt không có một tia gợn sóng.
 
“Đây là lần thứ mấy Lưu đại nhân quay lại rồi?” 
 
Tần thị ngồi trên ghế, lạnh lùng nói, “Hay là vụ án của lão gia nhà chúng ta có tiến triển?”
 
Lưu Nhất Thanh chần chờ một lát, nói đúng sự thật: 
 
“Tuy hung thủ còn chưa bị đem ra trước công lý, nhưng vẫn có chút manh mối, lần này đến là kiểm tra lại nữa, xem có manh mối gì không.”
 
“Hừ!” 
 
Tần thị hừ lạnh một tiếng, vẻ cung kính miễn cưỡng vừa rồi cũng biến mất vô tung vô ảnh, “Ta biết ngay là các ngươi sẽ không điều tra được gì mà! Cả đám các ngươi thấy ta không có tướng công nên tới xem ta là trò hay. Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay ta sẽ không cho các ngươi bước vào một bước!”
 
Bà tức giận đến run người, chỉ tay vào Lưu Nhất Thanh, bộ dạng không át được cơn giận.
 
Lưu Nhất Thanh thở dài, nhìn về phía Ninh Hàn bên cạnh, hơi lắc đầu.
 
Hắn năm lần bảy lượt đến tra án, trừ lần đầu tiên thì mấy lần sau đều bất lực ra về, vì vị Ôn phu nhân Tần thị này quá mức kích động. Mỗi lần thấy người ngoài tìm kiếm trong phòng của Ôn Tư Nguyên lúc sinh thời đều không nhịn được đuổi hết ra ngoài, không cho phép người khác đặt chân vào khu vực đó.
 
Ninh Hàn quay đầu lại, thấy hai mắt Tần thị đỏ bừng, tiến lên một bước, trầm giọng nói: 
 
“Cái chết của Ôn Tư Nguyên có uẩn khúc.”
 

“Ngươi câm mồm!” 
 
Tần thị rống lớn nói, “Một tiểu nha dịch hèn mọn mà dám hô thẳng tên huý của tướng công ta! To gan!”
 
“Các ngươi vô dụng không bắt được hung thủ, cho nên mới tìm cớ vụng về như vậy, năm lần bảy lượt tới nhà ta quấy nhiễu, nói đi! Có phải các ngươi và hung thủ cùng phe không!”
 
“Ngươi……” 
 
Lưu Nhất Thanh toát mồ hôi ròng ròng, mấy câu này tội đáng chém đầu, hắn giương mắt nhìn về phía Ninh Hàn, lại thấy sắc mặt ngài ấy vẫn bình tĩnh, dường như không nghe thấy gì.
 
Ninh Hàn nhìn Tần thị, tiếp tục nói: 
 
“Trước khi bọn giặc cỏ cướp Ôn trạch, bọn chúng cũng không giết người, cùng lắm cũng chỉ cướp bóc của.”
 
“Tướng công ngươi, là người đầu tiên ở Nhạn Châu bị bọn chúng giết.” 
 
Hắn dừng một chút, gằn từng chữ, “Nhưng của cải của Ôn trạch lại không thiếu một xu.”
 
“Chẳng lẽ ngươi không hề hoài nghi chút nào sao?”
 
Tần thị nghe xong, đứng ngẩn người, sau đó ngã ngồi xuống ghế, đôi tay vô lực rũ xuống, sau đó thấp giọng nức nở: 
 
“Ta biết…… Ta biết đều là viên ngọc kia chính là mầm tai hoạ! Lúc vị cao nhân đó nói ta nên ném đi, đều là do viên ngọc kia!”
 
Trong lòng Lưu Nhất Thanh rùng mình, liếc mắt nhìn Ninh Hàn, hỏi: 
 
“Viên ngọc gì? Có thể nói cho bọn ta biết không?”
 
Tần thị rơi lệ đầy mặt, thật vất vả mới ngừng khóc, nức nở nói: 
 
“Lão gia nhà ta luôn thích thu thập các loại đồ cổ, sở thích này người trong thành đều biết. Ba năm trước đây, có một nam nhân nửa đêm gõ cừa nhà ta, nói là muốn gặp lão gia nhà ta.”
 
“Quản gia không biết hắn là người phương nào, lúc ấy đã cản lại, không ngờ hắn sống chết không chịu đi, đòi phải gặp bằng được lão gia, nói là có bảo bối muốn cho ông ấy xem. Trùng hợp là hôm đó lão gia tới tửu lầu uống rượu, đúng lúc về thì gặp được, liền cho hắn vào ……”
 
Nói đến đây, Tần thị lại không kiềm chế được mà rớt nước mắt: 
 
“Khi đó…… Khi đó không nên cho hắn vào!”
 
“Lão gia đưa hắn tới thư phòng, bảo ta pha trà tới, lúc ta bưng trà tới thì thấy người đó lấy một cái hộp từ trong ngực ra, rất tinh xảo, phía trên còn khắc hoa văn.”
 
“Người đó nói hộp này thật sự là bảo bối, không phải có tiền là có thể mua được. Lúc ấy ta chất vấn hắn, nếu đúng như lời hắn nói thì sao hắn lại có được? Người đó trả lời là tổ tiên truyền xuống, nếu không cần tiền gấp thì cũng không bán.”
 
“Lúc ấy ta không hề tin, nhưng lão gia lại thấy hứng thú, muốn mở ra xem. Người đó lại nói bảo bối này có chút tà tính, không thể gần thân thể nữ nhân, ta chỉ có thể rời đi.”
 
Tần thị nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì lại có hơi sợ hãi: 
 
“Nhưng ta thật sự rất tò mò, nên lén nhìn trộm qua khe cửa thì thấy người nọ mở hộp ra, lấy một viên ngọc to như trứng bồ câu từ bên trong ra Đêm đó trời âm u, không có trăng, nhưng viên ngọc kia lại phát ra ánh sáng!”
 
“Chỉ chớp lóe rồi tàn mất, ta cũng không nhìn thấy gì, chỉ biết lão gia cho hắn khoảng ba ngàn lượng bạc trắng! Ta thật sự không nhịn được đi hỏi lão gia, nhưng ông ấy lại nói với ta.” 
 
Bà dùng đôi tay run rẩy xoa thái dương, sắc mặt lại trắng thêm vài phần.
 
“Viên ngọc kia, có có thể giúp người ta điều khiển…… Tiểu quỷ.”