“Có thể giúp người ta điều khiển tiểu quỷ?” 
 
Lưu Nhất Thanh nhíu mày, vẻ mặt mơ hồ, “Ôn lão gia có tin không?”
 
Tần thị bi thương gật đầu: 
 
“Ông ấy thề thốt với ta là nhìn thấy thật, sau đó thì mua viên ngọc đó, bình thường cũng không cho ai chạm vào, ngay cả ta cũng không được phép.”
 
“Thế sau đó ai nói cho ngươi biết viên ngọc này là điềm xấu?”
 
“Là một lão đạo sĩ.” 
 
Tần thị cầm khăn lau khóe mắt, đã không còn kích động như lúc trước nữa, “Vị đạo sĩ đó ngao du bốn phương, khi tới nhà của ta khất thực thì đã chỉ về hướng Tây Bắc, nói trong nhà có đồ xui xẻo, phải ném đi ngay, nếu không sau này chắc chắn sẽ gặp họa lớn.”
 
“Ta nghe vậy thì hoảng hốt, thư phòng của lão gia ở hướng Tây Bắc, viên ngọc mới mua mấy hôm trước đặt ở đó. Nhưng lão gia nghe vậy thì nổi giận, đuổi ông ta ra ngoài. Ta đã khuyên lão gia chuyển viên ngọc đó cho người khác, ít nhất thì cũng đừng để ở nhà, nhưng ông ấy không nghe, kết quả…… Kết quả là……”
 
Nói đến đây, mắt Tần thị đã ngấn lệ, cúi đầu dùng khăn lau đi.
 
“Xin phu nhân nén bi thương.” 

 

Lưu Nhất Thanh an ủi, quay đầu nói nhỏ với Ninh Hàn, “Viên ngọc này chắc là Bàn Ninh Châu bị thất lạc! Đúng là đi tìm chẳng thấy, không tìm thì lại thấy ngay*.”
 
*Đạp phá thiết hài vô mịch xứ, Đắc lai toàn bất phí công: Đi mòn cả giày sắt mà không tìm thấy, (trong lúc vô ý) không tốn sức lại tìm ra. Xuất phát từ bài tên Tuyệt Cú thời nam Tống, nhưng lười ko ghi lại cụ thể ở đây). 
 
Khác với Lưu Nhất Thanh đã có dự tính trước, Ninh Hàn nhíu mày, sắc mặt cũng không thả lỏng.
 
“Có thể cho ta xem viên ngọc kia không?” 
 
Ninh Hàn nhìn về phía Tần thị, trầm giọng nói.
 
Tần thị ngẩng đầu nhìn Ninh Hàn, tuy không hiểu tại sao tên nha dịch nhỏ này lại có thể vượt quyền của Tri châu để ra lệnh, nhưng vẫn đứng dậy, nói bằng giọng mũi: 
 
“Đi theo ta.”
 
Bà được tiểu nha hoàn đỡ, dẫn hai người đi qua hành lang, tới thư phòng ở phía Tây Bắc.
 
Bà đi vào phòng, kéo ngăn tủ thứ nhất phía trên ra, lấy một hộp gỗ phủ đầy tro bụi, đưa tới trước mặt hai người: 
 
“Nó ở trong này.”
 
Bàthở dài, có vẻ mệt mỏi: 

 
“Lúc sinh thời lão gia không cho người ngoài bước vào thư phòng này, bây giờ ông ấy đã mất, ta cũng không còn sức để xử lý mấy thứ này, các ngươi đem đi đi, càng xa càng tốt.”
 
Có lẽ là nhìn vật nhớ người, giọn nói của Tần thị lại hơi nghẹn ngào, xoay người lặng lẽ lay nước mắt.
 
Ninh Hàn nhận lấy hộp, nhẹ nhàng mở ra trước cái nhìn chăm chú của Lưu Nhất Thanh ——
 
—— Trống không.
 
Lưu Nhất Thanh lập tức mở to mắt: 
 
“Sao lại thế này? Viên ngọc đâu?!”
 
Vẻ mặt Ninh Hàn bình tĩnh, dường như đã sớm đoán trước được.
 

“Cái gì?!” 
 
Tần thị nghe vậy đột nhiên xoay người lại, sau khi nhìn thấy thì sắc mặt lập tức tái đi
 
“Không thể nào…… Không thể nào.” 
 
Bà giật lấy hộp gỗ, ở mở ra xem, “Rõ ràng là ở trong đó mà, rõ ràng là ở trong đó mà!”
 
“Nhất định là bị ai đó trộm đi, nhất định là vậy!” 
 
Bà đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lưu Nhất Thanh, “Đây là manh mối! Nhất định là kẻ có đã trộm viên ngọc này đi, các ngươi theo dõi điều tra, nhất định sẽ bắt được hung thủ, đúng không?”
 
Vẻ mặt Lưu Nhất Thanh lộ vẻ khó xử, nhỏ giọng nói với Ninh Hàn, “Vương gia, xem ra chúng ta vẫn chậm một bước, bây giờ phải làm sao?”
 
Ninh Hàn không nói gì, trầm ngâm suy tư một lát. Một lúc lâu sau, mới thấp giọng nói: 
 
“Không, viên ngọc không phải bị hung thủ mang đi.”
 
“Mục đích của hung thủ là có được viên ngọc này, mấy nhà trước đó đều có sở thích sưu tầm, để không rút dây động rừng bọn chúng đã mượn danh cướp để lẻn vào.”
 
Hắn dừng một chút, vuốt v e cái ngọc trên tay: 
 
“Mấy hộ trước cũng chạm mặt hung thủ, nhưng hung thủ cũng không ra tay, rõ ràng là không muốn bị chú ý. Mà lúc bọn chúng đã tìm ra mục tiêu thực sự thì giết người, việc này không hợp lý.”
 
“Vậy…… Ý ngươi là……” 
 
Tần thị ngơ ngẩn nhìn hắn, lẩm bẩm.

 
Ninh Hàn hơi gật đầu: “Nguyên nhân thực sự khiến hung thủ nổi lên sát ý, là vì viên ngọc biến mất. Nói cách khác, trước khi hung thủ tới——”
 
Hắn trầm giọng nói: 
 
“Viên ngọc quan trọng nhất đã biến mất.”
 
“Sao, sao lại……” 
 
Tần thị ngã ngồi xuống ghế, không thể tin được, nhưng giọng điệu của Ninh Hàn có cảm giác đáng tin, khiến bà không thể không tin.
 
“Ôn phu nhân,” Lưu Nhất Thanh không đành lòng khi thấy bà suy sụp như thế, nói, “Ngài ngẫm lại xem, có ai tới thư phòng này không?”
 
“Có ai tới? Có ai……” 
 
Tần thị nghe vậy thì nhớ lại, miệng lẩm bẩm, một lúc sau đột nhiên đứng lên, ngực phập phồng lên xuống, như đang ngập tràn lửa giận.
 
“Là nàng ta, là tiện nhân kia!” 
 
Tần thị giận đến run cả tay, “Nhất định là nàng ta đã trộm viên ngọc của lão gia đi!”