Vừa dứt lời, trong đại điện im lặng không một tiếng động, cung nữ xung quanh đều cúi thấp đầu.
 
Tiêu Ngữ ngước mắt, thấy Hoàng hậu cười khanh khách nhìn nàng, trên mặt không để lộ chút sơ hở nào, nếu người không biết nhìn thấy, sẽ thật sự cho rằng bà ta đang nghĩ cho nàng.
 
Vừa bắt đầu tân hôn, đã định đưa người vào phòng Ninh Hàn trước mặt mọi người, xem ra Hoàng hậu thật sự hận nàng thấu xương, mấy lời vô lý như vậy mà cũng thốt ra được.
 
“Hoàng hậu,” Hàm Chính Đế lộ vẻ tức giận, “Nàng làm gì vậy?”
 
“Bệ hạ,” Hoàng Hậu không chịu yếu thế, “Hoàng tự vốn chính là việc quan trọng nhất, không thể có chút sơ xuất, Đoan Vương phi yếu ớt như vậy, nhỡ sau này không thể sinh được thì phải đưa người vào phòng Đoan Vương, bằng không bây giờ nhân lúc còn sớm thì làm luôn, không chừng bệ hạ sẽ sớm được bế hoàng tôn.”
 
Nói rồi, bà ta ra lệnh cho cung nữ bên cạnh: 
 
“Đưa người vào.”
 
Cung nữ kia liền đi ra, không lâu sau, có một cô nương trắng trẻo tiến vào, vừa vào đã quy củ quỳ xuống: 
 
“Nô tỳ khấu kiến Hoàng thượng, khấu kiến Hoàng hậu nương nương.”
 
“Đứng lên đi!” 
Hoàng Hậu kêu cung nữ đỡ nàng ta dậy, chỉ vào nói, “Đây là người từ nhỏ đã hầu hạ ta, gia thế trong sạch, trông cũng được, vừa nhìn là biết dễ đẻ, để làm tiểu thiếp, ngày thường còn có thể nhiều nười hầu hạ.”
 
“Vương phi ——” 
 
Hoàng Hậu nói xong, không đợi Hoàng đế đáp lại, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Ngữ, “Ngươi cảm thấy thế nào?”
 
Tiêu Ngữ nhìn cô nương ngoan ngoãn đứng bên cạnh, lại thấy sắc mặt Ninh Hàn xanh mét, thở nhẹ, ngẩng đầu nói: 
 
“Bẩm mẫu hậu, thần thiếp cho rằng không ổn.”
 
Ý cười trên mặt nhất thời ngưng lại, giọng Hoàng hậu lạnh xuống: 
 
“Sao? Vương phi cảm thấy, người của bổn cung không xứng với Đoan Vương?”
 
“Thần thiếp không có ý này.”
 
“Vậy thì là ghen tị!” 
 
Hoàng hậu đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, “Nữ tử làm vợ kỵ nhất là ghen ghét, huống chi ngươi gả vào Hoàng gia, chẳng lẽ muốn Đoan Vương cả đời không nạp thiếp sao?”
 
Sắc mặt Ninh Hàn xanh mét, đang định mở miệng thì nghe Tiêu Ngữ nói: 
 

“Bẩm mẫu hậu, không phải thần thiếp ghen tị, thần thiếp nói không ổn không phải là việc nạp thiếp, mà chuyện này không nên hỏi thần thiếp, nếu đưa cô nương này vào vương phủ thì đó là hoàng ân, có hợp tình hợp lý hay không thì phải do phụ hoàng và Vương gia làm chủ, cho dù thế nào cũng không tới lượt một phụ nhân như thần thiếp nói xen vào.”
 
Một câu nói nhẹ nhàng vang lên, vừa nghe thì thấy không có gì, nhưng Hoàng hậu nghe liền biết câu này đang ẩn ý rằng bà ta đã đi quá giới hạn, những ngón tay trong tay áo dần dần nắm chặt lại.
 
Tuy là vậy, bà vẫn cương quyết hỏi Ninh Hàn: 
 
“Vậy Đoan Vương cảm thấy thế nào, sợ là cũng chướng mắt người của bổn cung nhỉ?”
 
“Nhi thần cũng không muốn, nhưng không liên quan tới việc nàng ta là ai,” Ninh Hàn đứng thẳng lưng, lạnh nhạt liếc nhìn cô nương đang thì xuân sắc kia, “Quá xấu.”
 
Vừa dứt lời, khuôn mặt của cô nương kia vốn đỏ bừng bỗng trắng bệch, cả người héo rũ như quả cà tím phơi sương.
 
“Ngươi, ngươi……” Môi Hoàng hậu run lên vì tức, “Đường đường là Hoàng tử mà lại nông cạn như vậy!”
 
“Đủ rồi ——!”
 
Hàm Chính Đế đập bàn, nhìn Hoàng hậu trầm giọng nói: 
 
“Đoan Vương và Vương phi mới cưới, bây giờ nạp thiếp thì không hợp lễ nghĩa, đừng vội nhắc tới.” 
 
Sau đó nhìn về phía hai người dưới bậc thang, ánh mắt nhu hòa hơn nhiều: 
 
“Cũng không còn sớm, các con lui ra đi.”
 
“Dạ, phụ hoàng.” 
 
Ninh Hàn cúi người hành lễ, Tiêu Ngữ cũng vội vàng hành lễ, sau đó đi theo hắn ra khỏi  Phượng Lâm Cung.
 
Đến khi hai người đã đi xa, Hàm Chính Đế mới thở dài, sau đó ho kịch liệt đến còng cả lưng , khác hẳn với vị Hoàng đế không giận mà uy lúc nãy.
 
Hoàng hậu lẳng lặng nhìn ông, đợi ông hết ho thì rót một chén trà nóng đưa tới trước mặt ông: 
 
“Bệ hạ uống cho nhuận họng.”
 
Hàm Chính Đế thậm chí còn không thèm nhìn, đứng dậy đi về phía cửa, để lại cho bà ta một bóng lưng.
 
“Khởi kiệu ——”
 
Trong giọng nói lanh lảnh của lão thái giám, cánh tay đang cầm chén trà của Hoàng hậu từ từ rũ xuống, sau đó hung hăng ném xuống đất, chén sứ lập tức vỡ tan tành, cung nữ xung quanh vội vàng quỳ xuống.
 
“Một người, hai người đều sưng mặt lên với ta! Bọn họ là cái thá gì chứ!”
 
Cuối cùng bà ta không thể giữ được lớp mặt nạ tinh xảo nữa, sắc mặt vô cùng dữ tợn.

 
Các cung nữ đang quỳ đều run bần bật, không dám ngẩng đầu lên, sợ không cẩn thận sẽ chọc giận Hoàng hậu nương nương, chỉ có một lão ma ma tóc hoa râm tiến lên, thì thầm an ủi: 
 
“Nương nương đừng giận, chắc là hôm nay tâm trạng của bệ hạ không tốt.”
 
“Tâm trạng của ông ta không tốt? Sợ là không muốn gặp ta thôi! Ta luông biết, trong lòng ông ta chưa bao giờ có ta……” 
 
Hoàng Hậu than thở oán giận, đôi tay vô lực rũ xuống.
 
Triệu ma ma là lão nhân của Phượng Tê Cung, thấy thế thì vung tay ra hiệu các cung nữ lui ra, thở dài, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hoàng hậu nói: 
 
“Nương nương, theo ý kiến thiển cận của lão nô, hôm nay ngài không nên đề cập tới chuyện nạp thiếp trước mặt bệ hạ.”
 
Hoàng hậu ngẩng đầu, một lúc lâu sau, quay mặt đi: 
 
“Bổn cung biết, nhưng …… Bổn cung không nuốt trôi cục tức này! Nếu Ninh Hàn không chen chân vào thì phủ Tướng quân đã sớm rơi vào tay con ta, sau này có gì mà không thể giải quyết? Nhưng bệ hạ lại cố tình chỉ hôn nha đầu kia cho Đoan Vương, chẳng lẽ con ta lại có thêm nhiều đối thủ sao?”
 
“Thành thật mà nói, Đoan Vương không là gì cả, nhưng nương nương đừng quên, chúng ta đang theo dõi thật chặt phủ Huệ Vương bên kia đó!” 
 
Triệu ma ma vỗ tay Hoàng hậu, “Bây giờ Hiển Vương điện hạ và Huệ Vương tranh đấu rất gay gắt, nói vậy thì bệ hạ đều nhìn rõ.”
 
Hoàng Hậu phục hồi lại tinh thần, nhíu mày: 
 
“Ngươi nói……”
 
“Bệ hạ không thích thấy hai bên tranh chấp, liền chọn Đoan Vương vô dụng nhất, đưa phủ Tướng quân cho hắn, làm như vậy để hai bên thu tâm lại, chứ không phải như ngài nghĩ. Nếu Hoàng thượng thật sự coi trọng Đoan Vương thì cũng chẳng vô tâm với hắn nhiều năm như vậy, huống chi, mấy tháng trước còn phái hắn tới nơi hoang vu như Nhạn Châu, xem ra cũng không nhận được thánh tâm.”
 
Hoàng hậu nghe xong, suy nghĩ kĩ lại, thở dài nói: 
 
“Là bổn cung manh động, mấy hôm nay Ký Nhi bị cấm túc, cũng không biết thế nào rồi, bổn cung thật sự rất lo!”
 
Triệu ma ma cười nói: 
 
“Nương nương yên tâm, người được phái ra nói điện hạ không sao.”
 
“Đừng có an ủi ta,” Hoàng hậu lại nhíu mày, “Lần này ngã đau như vậy, hắn lại là người  háo thắng, nhất định hôm nào cũng buồn khổ, tiếc là bổn cung không giữ được thánh tâm, nếu không cũng có thể nói vài câu với Hoàng thượng, ít nhất có thể để hắn thượng cũng tốt.”
 
Bà càng nghĩ càng giận, đập bàn hung hăng nói: 
 
“Thế lực đằng sau Tiêu Ngữ rất lớn, Ký Nhi bỏ lỡ lần này, sau này còn có cô nương nhà ai có thể giúp hắn chứ!”

 
Triệu ma ma liếc mắt nhìn quanh, rồi ghé sát vào thấp giọng nói: 
 
“Nương nương, lão nô nghe được tin, là Quốc cữu gia truyền đến.”
 
 “Huynh trưởng?” 
 
Hoàng Hậu vui vẻ, “Mau nói đi.”
 
Trong đại điện rộng lớn, Triệu ma ma thấp giọng nói: 
 
“Quốc cữu gia nói, mấy ngày gần đây, tộc Đạt Nhĩ Càn sắp vào kinh.”
 
“Tộc Đạt Nhĩ Càn luôn bất hòa với Đại Ngụy, có chuyện gì vâyj?”
 
“Nương nương không biết rồi, nghe nói người Đạt Nhĩ Càn làm loạn ở Nhạn Châu là thủ lĩnh cũ của tộc Đạt Nhĩ Càn, nhưng hắn bị đệ đệ soán vị, nên mới lưu lạc tới Đại Ngụy. Nghe nói lần này người Đạt Nhĩ Càn đến là để xử lý thủ lĩnh cũ, và muốn xoa dịu quan hệ với Đại Ngụy, mở cửa thương mại biên giới.”
 
“Vậy thì sao?” 
 
Hoàng hậu thắc mắc, “Tin này có gì tốt?”
 
Triệu ma ma cười khẽ, nói: 
 
“Đương nhiên không có gì, nhưng nếu sứ thần Đạt Nhĩ Càn đã gặp Quốc cữu gia thì sao?”
 
Hoàng Hậu nghe vậy thì ngẩn ra, hơi lắp bắp: 
 
“Chuyện này…… Là có ý gì?”
 
“Nương nương, lần này Công chúa của Đạt Nhĩ Càn cũng đến, đây là nữ nhi duy nhất của thủ lĩnh, Quốc cữu gia nói, người được chọn là Vương phi của Hiển Vương điện hạ không nhất định phải là nữ tử kinh thành, người khác…… Cũng có thể suy xét.”
 
Hoàng Hậu ngẩn ra nhìn Triệu ma ma, chậm rãi lắc đầu: 
 
“Không được, không được, nếu Ký Nhi cưới người Đạt Nhĩ Càn, mọi nỗ lực trước kia đều thành công cốc, giang sơn của Ninh gia sao có thể để ——”
 
“Người Đạt Nhĩ Càn không muốn nhiều,” Triệu ma ma nắm lấy tay bà, đưa một tờ giấy, “Nương nương! Giang sơn họ gì không quan trọng, quan trọng là người nắm giữ giang sơn!”
 
Hoàng Hậu run rẩy mở tờ giấy ra, nhìn thấy trên đó là nét chữ quen thuộc: Ký Nhi không có được thánh tâm, không thể xoay chuyển sự suy tàn của gia tộc, kế hoạch duy nhất bây giờ chính là cưới Công chúa Đạt Nhĩ Càn, Khả Phá.
 
Bà đọc từng chữ, suy sụp ngả người ra sau, lấy tay che mắt, sắc mặt xám xịt chưa từng thấy, không biết đã trôi qua bao lâu, bà thở dài, thả tay, khí sắc trong mắt đã trở lại như lúc trước, vo tờ giấy trong tay, nói: 
 
“Cứ làm vậy đi.”
 
“Vâng.” 
 
Triệu ma ma cúi người, “Nương nương thánh minh.”
 
“Về đi, ta mệt rồi.” 
 

Hoàng Hậu nhắm mắt, để Triệu ma ma đỡ vào tẩm cung, sau khi hai người rời đi, trước cửa đại điện hiện lên một bóng người, sau đó liền biến mất.
 
*
 
Ninh Hàn đi rất nhanh, Tiêu Ngữ không đuổi kịp, liền cao giọng gọi hắn: 
 
“Từ từ đã.”
 
Ninh Hàn nghe vậy thì đi chậm lại, nhưng vẫn không quay đầu lại, Tiêu Ngữ thấy hơi khó hiểu, nhưng hai bên đều là nội thị, nên chỉ có thể nghẹn đến lúc lên xe ngựa.
 
Nào ngờ Tiêu Ngữ vừa mới dè dặt túm lấy tay áo hắn, liền đột nhiên bị hắn ôm vào lòng, Ninh Hàn ghé sát vào hỏi nàng: 
 
“Nạp thiếp cũng không sao, hả?”
 
Tiêu Ngữ ngạc nhiên, nghĩ lại một lúc mới bật cười thành tiếng tới: 
 
“Chàng náo loạn nửa ngày là vì tức giận sao?”
 
“Ta không nên giận à?” 
 
Ninh Hàn cụp mắt nhìn môi nàng, không khỏi hôn lên, cuối cùng còn cắn nhẹ một cái, chất vấn, “Vậy ý của nàng là nếu ta đồng ý nạp thiếp, nàng cũng không phản đối sao?”
 
“Ta còn không còn cách nào mới nói vậy, chẳng lẽ chàng thật sự có ý này?” 
 
Tiêu Ngữ cười khẽ hỏi lại, “Còn nói ta nữa, nếu cô nương kia thật sự đẹp đến mức chim sa cá lặn, có phải chàng cũng sẽ nhận nàng ta không?”
 
Ninh Hàn nghe xong thì cười nhẹ, ghé vào tai Tiêu Ngữ, giọng điệu nhẹ nhàng có chút ướt át nói: 
 
“Trong lòng ta, không ai đẹp bằng nàng.”
 
Tiêu Ngữ giận mắng một câu, vành tai lại lặng lẽ trên rặng ây lên đỏ.
 
Xe ngựa trở về phủ Đoan Vương, Tiêu Ngữ được đỡ xuống xe, đang định về phòng thì nghe thấy Ninh Hàn nói: 
 
“Cứ từ từ đã.”
 
“Sao vậy?”
 
Không biết tại sao, Tiêu Ngữ cảm thấy hình như hôm nay Ninh Hàn hơi khác thường, thấy hắn kéo tay mình chậm rãi đi tới hậu viện Vương phủ: 
 
“Đưa nàng đi ngắm phong cảnh.”
 
Tiêu Ngữ bật cười: “Sắp tới trưa rồi, Vương phủ lớn như vậy, dùng bữa xong rồi đi.”
 
Ninh Hàn lại cực kỳ cố chấp, kéo nàng đẩy ra hậu viện, cánh cửa lớn hai kẽo kẹt mở ra, cảnh vật bên trong đập vào mắt Tiêu Ngữ, nhất thời khiến nàng mở to mắt, quên cả hít thở.
 
—— đó là đầy khắp núi đồi, xanh um tươi tốt hải đường thụ.