“Đây là…… Cây hải đường?”
 
Mắt Tiêu Ngữ hơi mở to, không thể kìm lòng, cầm một phiến lá xanh biếc lên xem xét kĩ, một lúc lâu sau cười nói: 
 
“Đúng là hải đường! Vân lá nhỏ như vậy, đây là hải đường tơ rủ!”
 
“Ở đây còn có Tây Phủ hải đường! Tiếc là bây giờ không phải mùa hoa nở, nó là hoa ta thích nhất!” 
 
Tiêu Ngữ vừa nói vừa quay đầu lại nhìn, niềm vui sướng bộc lộ hết ra ngoài.
 
“Đi cùng ta.” 
 
Ninh Hàn nghe vậy, giữ chặt Tiêu Ngữ xoay loạn trong sân, đi ra sau núi giả, chỉ thấy rừng cây thấp thoáng, thấp thoáng một màu sắc.
 
Khi hai người tiến lại gần, ánh mắt Tiêu Ngữ sáng lên, thoát khỏi tay Ninh Hàn chạy về trước, kích động đến mức nói không nên lời: 
 
“Đây là, đây là Thu hải đường! Nhiều Thu hải đường như vậy! Thật là đẹp! Thật đẹp!”
 
Cả ngọn núi nhỏ trước mặt như bao phủ bởi sắc đỏ rực lửa, bầu trời trong xanh, đưa mắt nhìn quanh, như đang đắm chìm trong biển hoa vô tận.
 
Tiêu Ngữ nóng lòng muốn chạy tới, ngón tay vuốt v e từng bông hoa xanh nhạt vừa mới nở, đôi mắt ánh lên niềm vui sướng.
 
“Thích không?”
 
Từ xa, nàng đã nghe thấy giọng của Ninh Hàn, quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân cao lớn đang đứng ở đầu bên kia của biển hoa, ánh mắt đầy dịu dàng.
 
“Thích, rất thích!” 
 
Tiêu Ngữ cười hô lên, nói rồi như cảm thấy cuộc đối thoại này vô cùng mới lạ, chắp tay lại tạo thành một cái loa: 
 

“Tại sao chàng lại trồng nhiều hải đường như vậy?”
 
Nói rồi, nàng buông tay xuống, liền thấy nam nhân mấp máy môi: 
 
“Bởi vì, lúc còn nhỏ……”
 
“Lúc còn nhỏ làm sao vậy? Ta không nghe thấy ——”
 
Tiêu Ngữ như một đứa trẻ chưa, cười hô.
 
Ninh Hàn cũng cảm nhận được sự hưng phấn của Tiêu Ngữ, hắn khẽ nhếch khóe môi, cao giọng nói: 
 
“Bởi vì lúc còn nhỏ, nàng tặng cho ta một cây Tây Phủ hải đường.”
 
Giọng hắn không quá lớn, theo gió nhẹ ùa vào tai Tiêu Ngữ.
 
Tiêu Ngữ nhất thời sững sờ.
 
Nàng đã chơi trong bụi hoa rất lâu, trên làn váy, ống tay áo dính không ít cánh hoa. Quá nhiều hoa, trải khắp núi đồi, lại được trồng vì một lý do duy nhất: Năm đó nàng tiện tay tặng cây hải đường đó.
 
—— không phải vì đẹp, mà vì nàng thích.
 
Hốc mắt Tiêu Ngữ lặng lẽ đỏ lên, những giọt nước mắt cũng sắp rơi.
 
Dường như Ninh Hàn còn chưa nói xong, hắn cũng học theo Tiêu Ngữ chắp tay lại: 
 
“Ta đã chuẩn bị rất lâu, luôn muốn cho nàng xem.”
 
Nói rồi, hắn buông tay xuống, khuôn mặt ẩn chứa sự dịu dàng chưa từng có. Nắng mùa thu khô ráo, ấm áp chiếu vào người Ninh Hàn, hắn mặc quần áo màu trắng, khẽ mỉm cười, dường như không nhiễm chút bụi trần.
 
Hắn vẫn là thiếu niên ôn hòa năm đó.
 
Ninh Hàn còn muốn nói gì đó, lại thấy Tiêu Ngữ chạy từ biển hoa đằng xa tới, lúc này gió nhẹ lướt qua, thổi bay những cánh hoa khắp trời, dịu dàng vây quanh Tiêu Ngữ. Trâm cài trên đầu bị rơi xuống đất, Tiêu Ngữ cũng không quan tâm, cầm váy, chui vào lòng hắn.
 
Ninh Hàn ôm chặt lấy nàng theo bản năng, nhẹ giọng hỏi: 
 
“Sao vậy?”
 
Tiêu Ngữ vẫn chưa thỏa mãn, ôm chặt lấy Ninh Hàn, vùi mặt vào cổ hắn, Ninh Hàn cảm thấy khác thường, liền dùng sức nâng m ông Tiêu Ngữ ôm nàng lên.
 
“Sao vậy?” 
 
Cảm thấy thân thể trong lòng không còn run nữa, Ninh Hàn lại hỏi.
 
Tiêu Ngữ ôm chặt lấy vai Ninh Hàn, chóp mũi chua xót.
 
Mười năm, suốt mười năm!
 
Mười năm trước, cây hoa hải đường nàng tiện tay tăng lại cắm rễ trong lòng Ninh Hàn lâu như vậy, bao nhiêu ngày đêm, hắn đã vì mình trồng trọt một vườn cây hải đường.
 
Rốt cuộc tại sao hắn có thể kiên trì được lâu như vậy? Nếu mình không gả cho hắn thì sao? Nếu ……
 
Tiêu Ngữ đột nhiên nhớ tới kiếp trước, không chừng lúc ấy Ninh Hàn cũng sẽ im lặng trồng một vườn hoa hải đường, cuối cùng lại trơ mắt nhìn mình gả cho Ninh Ký, tâm huyết nhiều năm như vậy đều đổ xuống sống xuống bể.
 
Có phải hắn rất đau khổ không? Hắn có hận mình không? Hắn có …… Hối hận vì yêu nàng không?
 

Trong lòng Tiêu Ngữ như bị một tảng đá lớn đè lên, áp lực không thở nổi. Nàng khóc xin lỗi: 
 
“Thực xin lỗi, để chàng đợi…… Lâu như vậy, thực xin lỗi……”
 
Ninh Hàn ngẩn ra, sau đó siết chặt vòng tay, thì thầm: 
 
“Không lâu, có thể cưới được nàng, quan trọng hơn tất cả.”
 
“Chàng có bị ngốc không đó……” 
 
Tiêu Ngữ khóc càng dữ dội hơn, nước mắt thấm ướt quần áo Ninh Hàn.
 
“Đừng khóc.”
 
Ninh Hàn hôn nhẹ lên nước mắt nàng, rồi hôn lên môi nàng, nói, “Ta cam tâm tình nguyện ngốc, hơn nữa, chỉ có nàng mới có thể cứu được.”
 
Hai mắt Tiêu Ngữ đẫm lệ: 
 
“Chúng ta phải ở bên nhau cả đời…… Rất lâu.”
 
“Được, cả đời.”
 
*
 
Ninh Hàn đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói khẽ với Trần Phúc: 
 
“Bảo phòng bếp nấu chút cháo, nàng tỉnh thì sai người đưa tới.”
 
“Dạ.” 
 
Trần Phúc đồng ý, lại nói, “Vương gia, vị kia truyền tin tới.”
 
Ninh Hàn khựng lại, hơi gật đầu: 
 
“Biết rồi, đi mau đi.”
 
“Dạ!”
 
Trần Phúc rời đi, hắn đi tới thư phòng, nhíu mày, cảnh tượng vừa rồi vẫn luôn quanh quẩn trong đầu.
 

Nửa canh giờ trước, hắn rất vất vả mới dỗ Tiêu Ngữ ngủ được, vừa định đi thì nghe thấy nàng nói mơ: 
 
“Ta sai rồi, thực xin lỗi…… Thực xin lỗi…… A Hàn.”
 
Giọng nói rất nhỏ, hắn chỉ nghe được tên của mình, vội vàng nắm lấy tay nàng: 
 
“Ta ở đây, A Hàn ở đây, đừng sợ.”
 
Không ngờ, sau khi nghe xong, lông mày Tiêu Ngữ càng nhíu chặt hơn, một giọt nước mắt lăn dài từ: 
 
“Ta không nên…… Không nên chọn Ninh Ký, tha thứ cho ta, tha thứ cho ta…… Ta không nên gả cho hắn…… Ta không nên……”
 
Giọng nói dần nhỏ lại, người trên giường yên ổn say ngủ, nhưng Ninh Hàn lại không thể bình tĩnh được.
 
Gả cho Ninh Ký? Sao lại vậy? Chẳng lẽ là hắn nghe lầm?
 
Ninh Hàn vẫn luôn nhớ tới chuyện này, đứng trước cửa thư phòng, hắn nhắm mắt, quyết định tạm thời gác lại chuyện này trước đã, bởi vì trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
 
Hắn mở cửa ra, nhìn thấy một người mặc quần áo vải thô của nông dân đứng ở đó, tay đầy vết chai, quần áo không sạch lắm, nhìn qua trông rất giống nông dân trồng rau bình thường, nhưng ánh mắt kiên nghị chứng tỏ người này không phải người bình thường.
 
“Đoan Vương điện hạ, đây là thư Huệ Vương điện hạ gửi cho cho ngài.” 
 
Người đó đưa một bức thư, Ninh Hàn nhận lấy, sau khi xem xét cẩn thận thì cười lạnh, ánh mắt lại trở nên hung ác.
 
“Nếu Ninh Ký vội cưới vợ, ta đây sẽ làm theo tâm nguyện của hắn.”
 
Nói rồi, hắn giơ tay lên, quăng bức thư vào ngọn nến đang cháy, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn: 
 
“Nói với Tứ ca, đã đến lúc ra tay.”