Sau buổi trưa, trời đã nhá nhem tối.
 
Mây đen dày đặc vắt ngang bầu trời, nặng nề như muốn trĩu xuống đất, khoảng cách giữa trời và đất địa trở nên gần hơn bao giờ hết.
 
Phủ Đoan Vương.
 
Trong chủ viện, mười mấy gã sai vặt ra ra vào vào, trong tay mỗi người đều ôm một chậu hải đường, đi từ cổng vòm ra, đến nhà ấm trồng hoa.
 
Trần Phúc phất tay áo, khoác áo choàng màu đen lên tay, đứng dưới mái hiên, chỉ huy bọn hạ nhân dọn hoa.
 
Ngẩng đầu nhìn trời, hình như lại càng u ám hơn, ông không khỏi cao giọng thúc giục: 
 
“Nhanh lên đi, trước khi trời mưa phải dọn hết hoa đến nhà ấm!”
 
Một gã sai vặt trẻ tuổi mới tới sờ sờ mũi, ghé sát vào hỏi: 
 
“Quản sự, cái chậu hoa to này không cần dời đi, dù sao cũng chỉ là một gốc cây hoa, không yếu ớt như vậy đâu.”
 
Vừa nói vừa xoa vai, trông rất mệt mỏi.
 
“Hải đường này thiên khô, không thể dính mưa,” Trần Phúc thấy hắn còn nhỏ tuổi, không khỏi nhắc nhở vài câu, “Hoa này, Vương gia rất coi trọng, ngàn vạn lần đừng để họ nghe được lời ngươi vừa nói.”
 
Thấy vẻ mặt hiếm thấy của quản sự, gã sai vặt không khỏi nhìn chậu hoa trong tay vài lần, lại hỏi: 
 
“Cánh hoa này trông mềm mại như vậy, có phải là chủng loại mới?”
 
Trần quản gia vuốt chòm râu, vẻ mặt giữ kín như bưng lắc đầu: 
 
“Cũng không phải, chỉ là hạt giống hải đường bình thường thôi, nó đẹp vì được Vương gia để ý, còn vì sao lại để ý như vậy ……”
 
Ông liếc mắt nhìn biểu cảm hăng say hóng chuyện của thằng bé, duỗi tay đánh vào ót hắn: 
 
“Liên quan gì tới ngươi? Còn không mau làm việc!”
 
Gã sai vặt cười hì hì, lại ra sức dọn hoa.
 

Trần Phúc thu tay tiếp tục nhìn khắp nơi, nhưng tâm trạng lại không yên bình như vậy—— thật là buồn.
 
Vương gia nhà mình không có ham mê gì khác, chỉ thích trồng hoa, cũng không trồng hoa khác, chỉ trồng hải đường, bởi vì trong một dịp sinh nhật tiểu thư Tiêu phủ tặng cho Vương gia một chậu hoa hải đường, nói là tự tay chọn.
 
Đối với người khác chuyện trồng hoa này trông rất tao nhã, nhưng Trần Phúc lại biết lý do thật sự nên chỉ cảm thấy hụt hẫn. Vì một chậu hoa người ta tùy tiện tặng mà trồng cả vườn hoa, bất kì ai cũng có thể nhìn ra tình yêu sâu đậm đối với người tặng.
 
Nhưng rõ ràng tiểu thư Tiêu gia lại không có tình cảm với Vương gia nhà ta, đây cũng là điều ai cũng có thể nhìn ra, ngoại trừ Vương gia.
 
Nghĩ vậy, Trần Phúc thở dài, nói câu bất kính, mệnh của Vương gia nhà mình thật khổ. Mẫu phi có xuất thân bình dân, được đương kim Hoàng thượng đưa về lúc cải trang đi tuần. Sau một lần sủng ái lại mang thai, nhưng lại không qua được ải sinh nở đó.
 
Đoan Vương gia đáng thương từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ hoàng cũng không quá quan tâm tới hắn, suốt ngày ở một mình với đám lão thái giám ở Linh Thúy cung hẻo lánh.
 
Thật vất vả mới trưởng thành, có thích một người, nhưng lại không được xem trọng. Trần Phúc híp mắt nghĩ lại, vốn dĩ cảm thấy lần trước Vương gia tính tình ôn hòa ngày xưa lại đột nhiên thay đổi, sau khi an bài một số chuyện, lẽ ra phải khác rồi. Kết quả là mấy ngày trước trở về từ Tiêu phủ, lại là bộ dạng mất hồn, hắn liền biết, đoạn nghiệt duyên này, không xong rồi.
 
Trong phòng truyền đến vài tiếng động, Trần Phúc hồi thần, vội vàng cung kính đứng một bên, nhìn Vương gia nhà mình mặc thường phục màu nâu đi ra, hoàn toàn không nhìn ra thân phận. hoàng gia
 
“Vương gia, hôm nay trời lạnh lại sắp mưa, vẫn nên mặc thêm áo choàng.”
 
Ninh Hàn nhận lấy áo choàng trong tay hắn, hơi gật đầu, không nói thêm gì.
 
Lúc này, một nam nhân mặc đồ đen tiến vào từ cửa hông, bên hông đeo một thanh kiếm.
 
Hắn chắp tay nói: 
 
“Vương gia, mọi chuyện đã thu xếp thỏa đáng.”
 
“Xuất phát thôi.” 
 
Ninh Hàn nói rồi, đi xuống bậc thang, mới vừa đi được hai bước đã xoay người lại, Trần Phúc vội thẳng eo, tưởng hắn quên mang theo thứ gì.
 
Kết quả chỉ nghe được đối phương hơi do dự nói một câu: 
 
“Nếu trời không mưa…… lại dọn hết ra.”
 
“Đã biết thưa Vương gia.”
 
Trần Phúc rũ đầu cười khổ đồng ý, nhìn hai người lên xe ngựa, nghĩ thầm, còn để bộ xương này yên ổn được không ?
 

*
 
Một chiếc xe ngựa tầm thường đi từ cửa hông Đoan Vương phủ ra, phi nhanh về phía ngoại ô, rất nhanh đã ra khỏi thành, xe ngựa vẫn chưa dừng mà đi thẳng tới thành Tây ở ngoại ô.
 
Nam nhân áo đen vén màn xe lên, cảnh giác nhìn bốn phía, lùi đầu về, nói với Ninh Hàn đang ngồi ngay ngắn: 
 
“Không có ai khả nghi, bọn họ thực sự chưa tới.”
 
Ninh Hàn hơi cụp mắt, im lặng một lát rồi nhìn về phía hắn, mở miệng: 
 
“Không thể lơ là, tin tức ta nhận được không phải là tuyệt đối, mọi chuyện thì tùy cơ ứng biến.”
 
Dứt lời lại nói: 
 
“Nếu không phải chuyện khẩn cấp, không được rút kiếm.”
 
Nam nhân áo đen ngừng một lát, sau đó thấp giọng nói: 
 
“Sầm Phong lĩnh mệnh.”
 
Hắn vuốt v e thiết kiếm đặt một bên, ngón tay run rẩy rất nhỏ—— theo chủ tử lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng đến ngày nó được phát huy tác dụng!
 
Ánh mắt không khỏi dừng trên người bên cạnh, Sầm Phong chỉ cảm thấy trong lòng vui sướng.
 
Là ám vệ bảo vệ Ninh Hàn từ nhỏ, hắn luôn cảm thấy bản lĩnh của mình không được thi triển.
 
Vương gia quá mức ôn hòa, rõ ràng là hậu duệ quý tộc, nhưng lại không muốn tranh giành gì, mấy năm nay trong tối ngoài sáng phải chịu khổ rất nhiều. May mắn thay, cuối cùng bây giờ cũng nghĩ thông suốt, mấy ngày trước tìm hắn mật đàm, nói về lần hành động này —— tìm một nữ tử ở thành Tây, đưa nàng về.
 
Theo lời Vương gia nói, nữ tử này cực kỳ quan trọng với kế hoạch của hắn sau này, tuy Sầm Phong không biết nội tình, nhưng vẫn tận tâm tận lực đi làm. Dù sao với thế cục như bây giờ, nếu không ai tác động, sợ là cuối cùng ngay cả cơ hội tự bảo vệ mình cũng không có.
 
Khi tới thôn Liễu Diệp ở thành Tây trời đã tối hẳn, xe ngựa dừng trước một tiểu viện nông gia.
 
Hai người xuống xe, Sầm Phong đi đầu tiến đến gõ cửa: 
 
“Có ai không?”
 

Sau khi hô vài tiếng, một nữ nhân dáng người đ ẫy đà đi ra, cảnh giác nhìn họ, hỏi: 
 
“Có chuyện gì vậy?”
 
Sầm Phong dương túi nước trong tay:
 
 “Đại thẩm, ta xin uống miếng nước.”
 
Nữ nhân mập mạp cau mày nhìn Sầm Phong, rồi nhìn người mặc áo choàng có mũ màu đen phía sau hắn, vẻ mặt tức giận nói: 
 
“Trong nhà đều là nữ quyến, hai vị không hợp để vào, mời về cho!”
 
“Đừng mà đại thẩm, chỉ là một bầu nước, cần gì phải keo kiệt như vậy?” 
 
Sầm Phong thấy nữ nhân định đi, bắt lấy ống tay áo nàng qua hàng rào theo bản năng, cười nói, “Làm ơn làm phước cho chúng ta đi mà.”
 
Sắc mặt nữ nhân kia đột nhiên thay đổi, muốn trở tay tránh thoát, nhưng lại ngơ người sau khi nghe thấy lời nam nhân phía sau hắn nói.
 
“Mạnh thượng thư bị oan.”
 
Tim nàng đập loạn nhịp, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Ninh Hàn, đôi mắt đỏ ửng:
 
 “Ngươi…… Sao ngươi lại biết?” 
 
Sau đó đã kịp phản ứng lại, “Các ngươi là do vị kia phái tới?”
 
Ninh Hàn chậm rãi cởi mũ choàng xuống: 
 
“Chuyện này tốt nhất là nên đi vào nói, ngươi chỉ cần biết, chúng ta tuyệt đối không có ác ý, nếu ta thực sự có ý gì khác, căn bản không cần mất công như thế.”
 
“Đúng, đúng.”
 
 Nữ nhân mập mạp lau lau nước mắt, mở cửa ra, “Hai vị mau vào đi, tiểu thư ở trong phòng đó!”
 
Sầm Phong ngẩn ngơ, Mạnh thượng thư gì chứ? Lục bộ thượng thư có họ Mạnh? Sao nữ nhân này lại đột nhiên thay đổi sắc mặt? Được rồi, không nghĩ ra, cứ đi theo chủ tử là được.
 
Đám người Ninh Hàn được nữ nhân dắt vào phòng, vừa vào cửa, đã thấy một nữ tử áo trắng cầm kéo, run run hướng về phía họ.
 
“Tiểu thư đừng sợ, đừng sợ.” 
 
Béo nữ nhân tiến lên trấn an nữ tử mảnh khảnh, “Hai vị đại nhân này không có ác ý, họ nói…… Nói lão gia bị oan.”
 
“Phụ thân……”
 

 Nữ tử sửng sốt, cái kéo trong tay rơi xuống đất, sau đó lệ rơi đầy mặt, đôi mắt ngập nước nhìn về phía họ, “Các ngươi…… Tới sửa án sai cho phụ thân ta sao?”
 
“Mạnh tiểu thư,” Ninh Hàn nói, “Ta tin án tử của lệnh tôn ngày đó có thể rửa oan, nhưng lần này ta tới.”
 
Hắn trầm giọn nói: 
 
“Là để cứu mạng ngươi.”
 
Trong lúc nhất thời, hai nữ nhân đều ngây người, vẫn là nữ nhân mập mạp phản ứng lại trước: 
 
“Ai? Ai muốn hại tiểu thư nhà ta?”
 
“Mục đích của những người đó không phải là ngươi, là Huệ Vương.” 
 
Ninh Hàn nhìn thẳng tắp vào hai người trước mắt, “Ngươi phải mau chóng rời khỏi nơi này.” 
 
Nghe tới cái tên này, rốt cuộc Mạnh Bội không được bình tĩnh, sắc mặt tái nhợt hỏi: 
 
“Ngươi, ngươi nói……”
 
“Không được, không được, không thể liên lụy tới hắn.” 
 
Nàng đột nhiên đứng lên, hốt hoảng nắm lấy một góc ống tay áo Ninh Hàn, run giọng nói, “Chỉ cần ta và các ngươi đi, ngươi có thể bảo đảm hắn không sao không?”
 
Ninh Hàn nhíu mày, nhịn xuống ý muốn kéo ống tay áo lại, gật đầu.
 
“Tiểu thư, đừng xúc động.” 
 
Nữ nhân mập mạp tiến lên đỡ Mạnh Bội, khóc lóc nói, “Nơi này là do Huệ Vương điện hạ tìm cho chúng ta, nếu thực sự có chuyện gì, sao không phái người quen tới?”
 
Nói xong liền quay đầu về phía Ninh Hàn, không còn cung kính như vừa rồi: 
 
“Ta còn nghĩ ngươi là người tốt, không ngờ ngươi lại muốn đưa tiểu thư đi, ai biết ngươi sẽ đưa tiểu thư đâu?”
 
Mạnh Bội bị mấy lời này của nàng ta dọa sợ, nhất thời không biết làm sao bây giờ, lấy khăn che mặt khóc huhu không ngừng.
 
Ninh Hàn nhăn mày thành chữ xuyên, vừa định hạ lệnh để Sầm Phong trực tiếp trói người đi, một tiếng chim hót truyền từ ngoài cửa sổ vào, truyền vào tai mọi người.
 
Chỉ nghe “Vèo” một tiếng, Sầm Phong từ lúc vào phòng đã đứng trong góc, đột nhiên vọt lên, nhìn về phía Ninh Hàn, thấp giọng nói:
 
“Không ổn rồi Vương gia, bọn họ tới.”