Hai người ngồi dưới đất cả kinh, dường như đều đồng thời ngừng khóc, Mạnh Bội thút thít ra tiếng: 
 
“Sao, sao thế?”
 
Trong nháy mắt Sầm Phong đã bước tới trước mặt nàng, mặt không kiên nhẫn: 
 
“Mau đi với Vương gia nhà ta, chậm chút nữa cái mạng nhỏ của hai người các ngươi cũng không giữ nổi đâu!”
 
“Vương, Vương gia?” 
 
Vẻ mặt nữ nhân mập mạp mờ mịt.
 
“Sầm Phong.” 
 
Ninh Hàn lấy một khối ngọc bài từ tay áo ra, ném về phía hắn qua, “Tốc chiến tốc thắng.”
 
Sầm Phong đưa tay nhận lấy ngọc bài, đưa tới trước mặt Mạnh Bội đang hoàn toàn choáng váng, hung tợn nói: 
 
“Không sai, người tới đón các ngươi là Đoan Vương điện hạ Đại Ngụy, chỉ trách các ngươi có mắt không tròng, không biết điều.”
 
Nói xong liền vung tay, hai người lập tức ngất đi.
 
“Đi thôi, bọn họ tới rồi.” 
 
Ninh Hàn xoay người mở cửa phòng.
 
“Được rồi!” 
 
Sầm Phong hướng về phía cửa sổ huýt sáo một tiếng, rất mau, hai người áo đen bịt mặt tiến vào từ cửa sổ, khiêng người dưới đất rời đi.
 
Bóng đêm dày đặc, bầu trời bắt đầu lất phất mưa phùn, dường như có thể nghe được tiếng người ồn ào từ đó không xa.
 
Sầm Phong đi sau Ninh Hàn vội vàng lên xe ngựa, xa phu nhanh chóng giơ roi chạy như bay, không hề chần chờ.
 
Hai chiếc xe ngựa phi nhanh trong đêm, cuối cùng cũng kịp vào thành trước giờ giới nghiêm, thuận lợi tới phủ Đoan Vương.
 
“May mà chúng ta chạy nhanh,” Sầm Phong vén rèm lên, nhảy xuống xe ngựa trước, thở phào một hơi nói, “Sợ là Hiển Vương bị chọc tức điên, Vương gia, người đúng là thần cơ diệu toán!”
 
Ninh Hàn lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn, vẫn chưa nói chuyện, lập tức đi vào trong viện.
 
Sầm Phong vội đuổi theo.
 

Trần Phúc đã cầm ô chờ ngoài cửa từ sớm, thấy người đã trở lại, vội vàng tiến lên che mưa cho Ninh Hàn: 

 
“Vương gia vất vả rồi, ta đã sai phòng bếp chuẩn bị chén canh gừng, tránh cảm lạnh.”
 
“Đa tạ Trần bá.” 
 
Ninh Hàn bước nhanh vào phòng, cởi áo choàng rồi hỏi, “Dọn hoa xong rồi sao?”
 
“Theo như ngài phân phó, đã dọn đến nhà ấm trồng hoa rồi.” 
 
Trên mặt Trần Phúc mỉm cười, trong lòng đã bắt đầu kêu khổ ——buổi chiều hôm nay ửng nắng, hạ nhân trong phủ đều chạy tới nhà ấm trồng hoa dọn hoa, ai ngờ vừa dọn ra thì bắt đầu mưa, lại phải dọn về hoa nhà ấm, tới tới lui lui mấy lần như vậy, đều mệt phờ người!
 
Vương gia ơi Vương gia, tâm trạng người không tốt cũng không thể trút giận lên bọn hạ nhân chúng ta đâu!
 
“Lại đây.” 
 
Ninh Hàn cởi áo ngoài, dựa vào cạnh cửa vẫy tay với thuộc hạ theo thói quen.
 
“Vương gia nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem canh gừng đã chuẩn bị xong chưa.”
 
 Thấy thế, Trần Phúc liền thức thời lui xuống.
 
“Vương gia, còn có việc sao?” 
 
Lúc này Sầm Phong hơi mệt nhọc, ngáp ngủ, cả người đều trở nên lười biếng.
 
“Trong lòng ngươi có gì bất mãn sao?” 
 
Ninh Hàn ngồi tựa lưng vào ghế, xoa mày, bộ dạng mệt mỏi, giọng nói nghe cũng thấy mệt =.
 
Nhưng không biết vì sao, theo bản năng Sầm Phong lại rùng mình một cái, đầu óc lại lập tức tỉnh táo.
 
“Không có! Tuyệt đối không có! Vương gia, lòng trành thành của Sầm Phong với ngài có trời đất chứng giám!”
 
Hắn giơ ba ngón tay, thề thốt.
 
Trong phòng im lặng một lát, giọng nói của Ninh Hàn lại vang lên lần nữa. Lần này giọng điệu lạnh như băng: 
 
“Ngươi có từng nghĩ tới, ta muốn nữ tử ở thôn Diễu Liệp kia có tác dụng gì sao? Ngươi hoàn toàn không biết gì cả, lại dám bán mạng cho ta?”
 
Sầm Phong sửng sốt, không hiểu vừa rồi Vương gia còn ổn, sao sắc mặt lại đột nhiên thay đổi, giống như đang tra khảo phạm nhân.
 
Không kịp nghĩ nhiều, hắn quỳ xuống.

 
“Vương gia, từ nhỏ tiểu nhân đã đi theo ngài, bản lĩnh là để bảo vệ ngài, tuyệt đối không có suy nghĩ khác, tiểu nhân chỉ biết, cả đời đi theo Vương gia. Vương gia ngài làm gì thì ta làm cái đó, tuyệt đối không trái lời!”
 
Ngay sau đó dập đầu xuống đất.
 
Lại là một sự im lặng đáng sợ.
 
Một lát sau, Ninh Hàn mở mắt, nói: 
 
“Đứng lên đi.”
 
Người dưới vẫn không nhúc nhích.
 
“Đứng lên.” 
 
Vẫn bất động, như một con rùa rụt cổ.
 
“Còn không đứng dậy sẽ trừ bỏ danh xưng ám vệ của ngươi.”
 
Tạch! Sầm Phong đột nhiên nhảy dựng lên, đứng ngay ngắn, không dám chậm trễ.
 
Ninh Hàn cầm chén trà lên nhấp một ngụm, hơi rũ mắt, nói: 
 
“Hộ Bộ thượng thư Mạnh Trạch hai năm trước vì tham ô nên bị tịch biên.”
 
Đặt nhẹ chén trà lên bàn, hắn hướng mắt về người trước mặt, tiếp tục nói: 
 
“Người này có một nữ nhi, tên là Mạnh Bội, lưỡng tình tương duyệt với Huệ Vương.”
 
Hắn dừng một chút, giọng nói khàn khàn: 
 
“Mà ta, muốn mượn sức Huệ Vương.”
 
“Đã hiểu chưa?”
 
Một câu hỏi nhẹ nhàng hướng về Sầm Phong, làm cả người hắn như bị thiêu đốt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại.
 
Tuy ngày thường hơi ngốc, nhưng điểm mấu chốt của vấn đề Sầm Phong vẫn có thể suy nghĩ cẩn thận.
 
Hắn thử thăm dò, thật cẩn thận mở miệng: 
 

“Ngài nói, Huệ Vương điện hạ hắn…… Tự mình cứu Mạnh Bội kia, lại không dám để lộ tiếng gió, bị Hiển Vương biết?”
 
Ninh Hàn không nhìn hắn, tiếp tục uống trà.
 
“Hay! Hay!” 
 
Sầm Phong thấy suy đoán của mình được ngầm thừa nhận, không nén được hưng phấn nói, “Vương gia, vẫn là ngài lợi hại, nếu không biết trước Mạnh Bội ở đâu, chúng ta nhưng đã không thể mượn sức Huệ Vương dễ dàng như vậy!”
 
Tay Ninh Hàn cầm chén trà ngừng lại.
 
Thấy thuộc hạ không tim không phổi vẫn còn đang lải nhải: 
 
“Thoạt nhìn Hiển Vương nhân mô cẩu dạng*, không ngờ lại vì kéo Huệ Vương xuống ngựa mà lại làm chuyện dơ bẩn này, vẫn là Vương gia ngài…… Ách…… Tuệ nhãn thức châu**, đã lập tức nhìn thấu Hiển Vương……”
*Nhân mô cẩu dạng: mặt chó thân người/ thân chó mặt người, là người hành vi giống như chó, chỉ những người trông lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
 
**Tuệ nhãn thức châu “ 慧眼识珠 ”: có nhãn lực, chỉ những người giỏi về việc phát hiện nhân tài
 
“Câm miệng.”
 
Chén trà bằng sứ men xanh bị đập thật mạnh xuống bàn, Ninh Hàn xoa huyệt thái dương, không mặn không nhạt nói ra hai chữ. Trong nháy mắt Sầm Phong lại biến thành một tượng đã, không nói gì.
 
Đứng một bên, nhìn chủ tử nhắm mắt, vẻ mặt đầy mệt mỏi, không hiểu sao Sầm Phong lại cảm thấy hơi đau lòng. Mấy ngày nay Vương gia thật sự mệt mỏi, rõ ràng còn nhỏ hơn hắn một tuổi, lại phải băn khoăn nhiều như vậy.
 
Đôi khi, thậm chí hắn còn hoài nghi thiếu niên trước mặt này là lão yêu quái biến thành người tới từ nơi nào đó, ăn sạch sẽ vị Vương gia ôn hòa, không tranh giành lúc trước, rồi làm tu hú chiếm tổ.
 
Nhưng mà nghĩ lại, dù sao cũng là người sống đùng đùng ngồi trước mặt hắn.
 
Mắt thấy đã qua giờ Hợi, đêm đã khuya, chân Sầm Phong đã đứng không vững nữa, vừa định bẩm báo xin lui với Ninh Hàn thì Trần Phúc bưng khay vào.
 
“Vương gia, canh gừng đã xong, uống nhanh cho ấm người!” 
 
Nói rồi bưng cho Sầm Phong một chén, “Sầm thị vệ cũng có phần.”
 
Ninh Hàn chậm rãi mở mắt, nhận lấy canh gừng uống hai ngụm là xong, sau đó vung tay lên: 
 
“Lui ra hết đi.”
 
Lúc này vị tiểu ám vệ chỉ cảm thấy những lời này gióng như tiếng trời, không ngừng cáo từ chuẩn bị lui ra, đi được hai bước lại phát hiện Trần Phúc vẫn đứng yên, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
 
Ninh Hàn đang định đi vào phòng ngủ cũng chú ý tới, quay đầu lại hỏi: 
 
“Trần bá còn có việc gì sao?”
 
Mặt già của Trần Phúc đã nhăn thành bánh bao, rối rắm một phen, cuối cùng hút một hơi thật sâu, vẫn quyết định nói ra - nhưng ông không muốn chọc tức Vương gia.
 
“Khụ,” Đầu tiên ông ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ninh Hàn, lại chột dạ cúi đầu xuống, ho khan một tiếng, nói, “Vương gia, tối nay thị vệ Mộ Vũ qua truyền lời ……”
 
Hả? Mộ Vũ?
 
Sầm Phong nhíu mày, người này cũng là ám vệ giống hắn, nhưng mà thời gian gần đây lại không gặp hắn, có lẽ là được Vương gia phái đi chấp hành nhiệm vụ gì rồi.

 
Ánh mắt Trần Phúc liếc qua, thấy Vương gia nhà mình nghe thấy cái tên này thì sắc mặt trở nên nghiêm túc hơn nhiều, không khỏi nuốt nước miếng.
 
“Nói gì?” 
 
Ninh Hàn dịch người, đặt tay lên thành ghế bên cạnh.
 
“Mộ thị vệ nói, chiều nay, hắn thấy Tiêu tiểu thư và…… công tử nhà Binh Bộ Tần thượng thư ở, ở chung.”
 
Một câu đứt quãng nói xong, quả thực Trần Phúc như được vớt từ trong nước ra, đầu đầy mồ hôi.
 
Dọa người quá.
 
Ông run rẩy ngẩng đầu, quả nhiên thấy sắc mặt Đoan Vương gia tối sầm xuống mà mắt thường có thể thấy được, ngón tay đặt trên tay ghế nắm chặt lại, gân xanh nổi lên.
 
Thấy thế, Sầm thị vệ vừa mới mở cửa lại yên lặng đóng cửa lại, đứng ngay ngắn theo quy củ.
 
“Làm gì?” 
 
Giọng Ninh Hàn nói khàn khàn.
 
“Thật ra…… Cũng không có gì,” Trần Phúc lau mồ hôi, trả lời, “Tiêu tiểu thư theo mẫu thân ra ngoài, chắc là  dạo phố mệt nên vào Thiên Nhiên cư dùng bữa. Kết quả lúc đi ra liền gặp Tần phu nhân và Tần công tử.”
 
Ông cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt Ninh Hàn, nói: 
 
“Tiêu phu nhân có quen Tần phu nhân, sợ là hai người nhiều năm không gặp, liền cùng nhau đi dạo y phường, cho nên đã bảo Tiêu tiểu thư và Tần công tử tới quán trà đối diện chờ……”
 
Trần Phúc càng nói càng không tự tin, đối diện với ánh mắt không thể chỉ dùng từ hung ác để hình dung của Vương gia nhà mình.
 
Thấy trong bầu không khí phòng càng lúc càng căng, Trần Phúc nặn ra một nụ cười:
 
 “Vương gia…… Đừng quá lo lắng, đây không…… thật sự là trùng hợp sao?”
 
Ầm!
 
Một tiếng động vang lên, thành ghế bị bóp gãy, Ninh Hàn mím chặt môi, tay trái bị gỗ đâm vào làm chảy máu, ngực không ngừng phập phồng.
 
Hai người trong phòng không hẹn cùng ngây ngẩn cả người, vẫn Trần Phúc phản ứng lại trước, kinh hô: “Điện hạ, ngài……”
 
“Đi ra ngoài.” 
 
Ninh Hàn chậm rãi mở miệng, khóe mắt đỏ tươi.
 
Hắn không thèm để ý vết thương trên tay, máu tươi chảy dọc theo ngón tay nhỏ xuống sàn nhà, hắn như hoàn toàn không có cảm giác gì nhắm mắt lại, đứng ở đó, cắn răng nói:
 
“Ra ngoài hết cho ta!”
 
Trần Phúc khóc không ra nước mắt, Vương gia ơi, ngài tức đến vậy sao, chuyện của Tiêu tiểu thư, thật sự là trùng hợp mà!