Lúc này Sở Dạ lại lên tiếng: "Ta đã nói rồi, mười hai pháp tắc thiên địa không có tác dụng với ta."

Đệ Ngũ Kinh Hồng quay lại nhìn Sở Dạ, lăn đầu tiên trong giọng điệu mang theo vẻ khó hiểu và nghi ngờ: "Linh hồn trong miệng ngươi là loại lực lượng gì?"

Sở Dạ không giấu giếm gì: “Mười hai tầng linh hồn, bao hàm tất cả pháp tắc của trời đất, không được. coi là lực lượng. Cũng không phải là linh hồn mà các ngươi biết.”

Đệ Ngũ Kinh Hồng nói: "Lực lượng không tính là lực lượng? Nhưng nó có thể nắm bắt được mọi pháp tắc. Thật sự rất hấp dẫn”

Sở Dạ không để ý đến Đệ Ngũ Kinh Hồng đang suy nghĩ gì, nói: "Ngươi chuẩn bị xong chưa?"

Đệ Ngũ Kinh Hồng hỏi: "Chuẩn bị cái gì?"

Sở Dạ nói: "Ta mặc kệ ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì, nhưng ngươi không nên... cố gắng tiêu diệ ta!"


Ánh mắt của Đệ Ngũ Kinh Hồng lộ ra vẻ kinh ngạc, đến khi nhìn về phía Sở Dạ thì có chút khinh miệt “Ta không hiểu linh hồn trong miệng ngươi rốt cuộc là loại lực lượng gì, nhưng ngươi muốn dựa vào lực lượng này để khiêu chiến uy nghiêm của ta. Thế thì thật quá ngây thơ!"

Sở Dạ nói: “Trong mắt ta, ngươi không có chút uy nghiêm nào cả.”

"Vút!"

Dưới cái búng tay giòn giã của Sở Dạ, một ngọn lửa màu xanh lục xuất hiện từ không trung.

Tia lửa này được gọi là Thần Tẫn Thiên Diễm! Đó là ngưồn ánh sáng duy nhất trong Oố Thổ mai táng. Thần Ma.

Nó huyền diệu đến mức khó có thế tưởng tượng được.

Một cơ thể không có ý thức không thể cảm nhận được cơn đau bỏng rát. Nhưng nhìn ngọn lửa xanh lan tràn trên người, Đệ Ngũ Kinh Hồng lại cảm thấy bị sỉ nhục.

Dù chỉ là thân thể tạm bợ kế thừa của hắn ta cũng không xứng để người khác chạm vào.

Búng tay một cái, Đệ Ngũ Kinh Hồng muốn quét sạch ngọn lửa xanh. Nhưng Đệ Ngũ Kinh Hồng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra lực lượng của mình trực tiếp biến mất khi tiếp xúc với ngọn lửa.

Không, chính xác hơn thì lực lượng của chính hắn ta đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Đệ Ngũ Kinh Hồng dường như muốn xác định lại, một lần nữa rót lực lượng của mình vào ngọn lửa xanh. Nhưng kết quả vẫn như vậy.


Lúc này Đệ Ngũ Kinh Hồng nhìn vẽ phía Sở Dạ: "Đây là chỗ dựa vào của ngươi sao? Rất kỳ lạt Nhưng vẫn chưa đủ!"

Giọng vừa dứt, Đệ Ngũ Kinh Hồng hạ bút thành. văn, pháp tắc vô hình biến thành một chiếc lồng không gian cỡ lòng bàn tay, trong nháy mắt bao trùm ngọn lửa xanh, khiến ngọn lửa cách ly khỏi người yêu hồ. Chỉ là còn không chờ Đệ Ngũ Kinh Hồng căm “cái löng” rong tay lên quan sát, ngọn lửa xanh đã hoàn toàn nuốt chửng chiếc lồng không gian trong tay hắn ta.

Sau đó nó tiếp tục lan rộng trên cơ thể yêu hồ.

Không đến mười giây, thân thể của yêu hồ đã bị Thần Tãn Thiên Diễm đốt cháy hoàn toàn vào hư vô, không để lại một hạt bụi nào.

Tốc độ đốt cháy nhanh đến mức ngay cả Đệ Ngũ Kinh Hồng cũng không kịp phản ứng. Hắn ta đã hoàn toàn đánh giá thấp lực lượng của Thần Tân Thiên Diễm.

Chỉ có viên Thiên Mệnh Dị Thể Châu vẫn còn trôi nổi trong không trung.

Giơ tay lên, Sở Dạ cầm Thiên Mệnh Dị Thể Châu. trong tay. Hắn có thể cảm nhận được hơi thở của Đệ Ngũ Kinh Hồng đang biến mất trong đại điện.

Nhưng Sở Dạ không tin Đệ Ngũ Kinh Hồng lại chết như vậy.


Lúc này, Vương Thủ Dạ chậm rãi tỉnh lại.

Khi Sở Dạ đang định hỏi chuyện gì đã xảy ra thì chỉ thấy toàn bộ đại điện bắt đầu rung chuyển dữ dội

Ngay sau đó, giọng nói của Đệ Ngũ Kinh Hồng lại vang lên trong không gian. Chỉ nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy bóng dáng.

“Ngọn lửa có thể nuốt chửng pháp tắc nằm ngoài dự đoán của ta. Dường như ngươi đã mang đến cho ta một bất ngờ lớn hơn. Nhưng ta có thể cảm nhận được lực lượng của ngươi rất yếu, chỉ cần giết ngươi là có thể khiến ngọn lửa thần kỳ này biến mất, phải không?" . Đam Mỹ Sắc

Không đợi Sở Dạ trả lời, hơi thở của Đệ Ngũ Kinh Hồng hoàn toàn biến mất.

"Ầm ầm!"