Núi lở đất nứt bất ngờ kéo theo cả Vô Phong Nhai.

Trong Vô Phong Nhai, Thập Tuyệt Phong vốn đã đứng vững đột ngột mọc lên từ mặt đất, nhảy lên giữa không trung.

Những người tu hành ở trên Thập Tuyệt Phong đều bị chấn động lan đến, ngoại trừ một số người tìm được chỗ dựa, những người còn lại đều bị đá bay ra ngoài

"Gầm!"

Ngay sau đó, một tiếng gầm chói tai cắt ngang bầu trời, làm rung chuyển toàn bộ Hoang Vực.

Dưới làn sóng âm thanh do tiếng gầm truyền đến, vô số tồn tại đáng sợ ẩn sâu trong Hoang Vực đều thức tỉnh.

Chờ cho mọi người đứng vững trở lại, bọn họ kinh hãi nhìn Thập Tuyệt Phong đang lơ lửng trên không rung.

Chỉ thấy đáy của Thập Tuyệt Phong được nối thành một dãy.


Kèm theo một chút động đậy, trong Thập Tuyệt Phong lần nữa lại long trời lở đất, vô số đá vụn cây rừng từ trên trời rơi xuống.

Nhìn thì có vẻ lực lượng nhỏ bé nhưng lại có sức như trăm vạn con rồng.

Những người tu hành vẫn còn ở Thập Tuyệt Phong vừa đứng vững đã bị ảnh hưởng bởi lực lượng này.

Tất cả nội tạng đều bị xé nát, cơ thể bị vỡ thành từng mảnh. Hàng ngàn xác chết rơi xuống đất kèm theo bụi băm, tựa như sao bằng rơi xuống. Cuối cùng Thập Tuyệt Phong đã lộ bộ mặt thật của mình.

Một con yêu thú có chiều cao vạn trượng,

"Bùm!"

Yêu thú từ từ đứng thẳng dậy.

Che khuất bầu trời, trời đất rung chuyển.

Lúc này mọi người mới nhìn rõ, Thập Tuyệt Phong. ban đầu chỉ là mười cái gai trên lưng con yêu thú này.

Lúc này, Sở Dạ và Vương Thủ Dạ đã bị nhổ ra khỏi bụng của yêu thú.

Bị nhổ ra còn có những người tu hành khác trước đây bị mắc kẹt trong hang đá.

Nhìn vào con yêu thú khổng lồ trước mặt, sắc mặt Vương Thủ Dạ nặng nề, nói ra lai lịch của nó.

"Yêu Vương, Đại Thao! Hóa ra là yêu vương Đại Thao từ tám ngàn năm trước! Nó vẫn còn sống à?”

"Gầm!"


Dưới ánh mắt nặng nề của Vương Thủ Dạ, miệng Đại Thao lại phát ra tiếng gầm thét, dường như đang rút bỏ nỗi bưồn chán tám ngàn năm qua

Mà tiếng găm này đã hoàn toàn thu hút toàn bộ Hoang Vực.

Ở sâu trong Hoang Vực, vô số mãnh thú đáng sợ đã thức tỉnh. Trong mắt đầy sợ hãi và kính nể, phủ phục tại chỗ, nơm nớp lo sợ. truyện tiên hiệp hay

Nhưng ở những nơi khác của Hoang Vực, vô số người tu hành đã bị tiếng gầm lớn này hấp dẫn.

Tiếng găm của Đại Thao không làm họ sợ hãi mà khiến bọn họ nghỉ ngờ trong Vô Phong Nhai có bảo vật xuất thế,

Thế cho nên rất nhiều người tu hành từ bốn phương tám hướng đều hướng về phía Vô Phong Nhai.

Chỉ có một số rất nhỏ những người tu hành lý trí chọn cách chờ xem.

Nhìn Yêu Vương Đại Thao, chỉ có Sở Dạ biết, Đại Thao trước mặt không phải là Đại Thao thực sự, mà là Đệ Ngũ Kinh Hồng còn đáng sợ hơn Yêu Vương Đại Thao nhiều.

"Thì ra là vậy!”

Nhìn chằm chằm vào cơ thể của Yêu Vương Đại Thao, Sở Dạ đột nhiên lẩm bẩm.


Vương Thủ Dạ ở một bên cho là Sở Dạ nhìn ra huyền cơ gì, không khỏi hỏi: “Ngươi nhìn thấy cái gì?”

Sở Dạ nói: "Trong điện Yêu Hoàng có ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao, tương ứng với ba trăm sáu mươi lăm pho tượng đá của yêu vương. Trong điện Yêu Hoàng thực tế chỉ có ba trăm sáu mươi bốn bức tượng đá yêu vương. Đại Thao này chính là pho tượng cuối cùng. Điện Yêu Hoàng luôn tồn tại trong bụng Đại Thao”

Vương Thủ Dạ sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Còn gì nữa không?”

Sở Dạ bình tính lắc đầu: "Không có nữa.”

Vương Thủ Dạ lơ đãng một lúc.

Trong tình thế nguy cấp như vậy, Sở Dạ vẫn có thể nghĩ tới điều này. Ông ta có nên khen Sở Dạ bình tĩnh hay nói Sở Dạ ngu ngốc đây?

Nhưng tình hình hiện tại không còn cho phép. Vương Thủ Dạ suy nghĩ quá nhiều nữa.

Chỉ nhìn thấy cái đuôi của Đại Thao tuỳ ý cuộn lên, toàn bô lối ra của Vô Phong Nhai đều bị chặn lại.