Khi lớp ngụy trang bị xé rách, việc giết chóc sẽ không cần kiêng nể gì nữa

"Tạch.”

Với âm thanh vũ vù chói tai, ba trăm thanh đao trảm tiên lần lượt được rút ra khỏi vỏ.

Khi ánh sáng lạnh lẽo giữa các lưỡi đao phản chiếu trong mắt các tu sĩ tiên môn, đao ảnh đã chém ngang cổ và cắt đút đầu của bọn họ.

Chỉ trong một lần chạm trán, đầu của ba trăm tu. sĩ đã rơi xuống đất

Trong chốc lát, một cuộc chiến đã nổ ra ở Vô Phong Nhai.

Với sự cám dỗ của Thiên Mệnh Dị Thể Châu, không ai quan tâm đến nhóm người trước mặt là ai hay thân phận của họ là gì

Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp sức mạnh của những Người Gác Đêm này.

Chỉ trong chốc lát, Người Gác Đêm đã lấy đi không dưới hai nghìn cái đầu.


Đối mặt với mọi loại công kích, Người Gác Đêm có thể dùng lực phá hủy và một đao chém đứt đầu, không ai có thể chống cự lại được.

Sức mạnh của thần ma vượt xa thế giới này, việc giết chóc sẽ không khiến Người Gác Đêm cảm thấy. mệt mỏi mà chỉ tăng cường sức mạnh của họ đến vô hạn.

Việc gia tăng sức mạnh do việc giết người tu hành mang lại còn mạnh mẽ hơn nhiều so với việc giết mãnh thú.

Vì vậy, khi những người tu hành này sợ hãi và mệt mới thì đối với Người Gác Đêm, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu

Chẳng bao lâu, trong những người tu hành này đã xuất hiện sự hỗn loạn.

Họ phát hiện ra rằng những Người Gác Đêm này không chỉ có sức mạnh khủng bố mà cơ thể cũng giống như không biết mệt mỏi.

Khi bắt đầu giết chóc, căn bản sẽ không để cho bất cứ người nào có thời gian lấy hơi.

Ngay lập tức những người tu hành xông lên phía trước mất tỉnh thần chiến đấu sau khi cảm nhận được sự khủng bố của những Người Gác Đêm này, chỉ muốn rút lui về sau.

Nhưng những người tu hành phía sau vẫn tiếp tục lao về phía trước do không rõ tình hình.

Điều này dẫn đến việc người muốn chạy không thể chạy thoát và người muốn vào thì không vào được.

Mà cục diện thế này khiến cho việc giết chóc của Người Gác Đêm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Ngày càng có nhiều người tu hành chờ chết, có người dân dần tỉnh táo lại, nhưng lúc này, xác chết đã nâm la liệt khắp nơi.

Lúc này muốn chạy trốn thì đã quá muộn rồi.

Không biết trôi qua bao lâu..


Trọn vẹn hai vạn hai nghìn người tu hành đã bị chặt đầu.

Chỉ có không đến sáu nghìn người thấy tình thế không ổn nên đã lựa chọn chạy trốn.

Khi chỉ còn lại Sở Dạ và ba trắm Người Gác Đêm ở Vô Phong Nhai, Sở Dạ chậm rãi đi tới bên cạnh thi thể của Vương Thủ Dạ, hẳn bình tĩnh nói: "Ngươi nói đúng, thế giới thật bẩn thỉu."

“Người Gác Đêm có thể trấn giữ Trường Uyên, bảo vệ Cửu Châu, ngăn chặn mãnh thú, duy chỉ có lòng người là không thay đổi được”

“Vì vậy, ta sẽ dẫn dắt Người Gác Đêm Tử Doanh theo cách của riêng mình.”

Sau khi nói xong, một hạt châu chứa đựng tất cả các ngôi sao xuất hiện trong tay Sở Dạ.

Đó là Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

Nhìn thi thể thảm thương của Vương Thủ Dạ, Sở Dạ khẽ cử động ngón tay, trực tiếp ném Thiên Mệnh Dị Thể Châu trên tay vào miệng Vương Thủ Dạ.

Đó cũng bao gồm vận mệnh của Ngũ Kinh Hồng suy yếu đến tận cùng bên trong Thiên Mệnh Dị Thể Châu.

"Tách.”


Tiếng búng tay trong trẻo vang lên.

"Linh hồn, dung hợp!”

Theo lời nói của Sở Dạ, "Vương Thủ Dạ" vốn đã chết bỗng trợn tròn hai mắt và bất ngờ sống lại.

Khoảnh khắc "Vương Thủ Dạ” sống lại, ngay cả máu thịt nứt toác trên cơ thể ông ta cũng hoàn toàn lành lặn.

"Vương Thủ Dạ" sống lại cũng không hề tỏ ra bất ngờ.

Ngược lại ông ta nhìn Sở Dạ và hỏi: "Rốt cuộc linh hồn là loại sức mạnh gì? Vậy mà có thể khiến cho vận mệnh của ta có thể dung hợp một cách hoàn hảo với cơ thể lẽ ra phải chết này? Giống như đây vốn là cơ thể của ta vậy.

Sở Dạ nhìn "Vương Thủ Dạ” và nói một câu rất quen thuộc với hẳn ta.

“Muốn thăm dò thì cần trả cái giá rất lớn. Ngươi lại dự định trả cái giá nào đây?”