"Nói gọn lại, tôi có một người con trai, hội trưởng Thẩm có một người con gái. Nhân cơ hội này, hai nhà kết làm một nhà, như vậy chúng tôi sẽ không bao giờ gây chiến nữa." Từ Thiên Thành cười tươi nói thẳng ra suy nghĩ trong đầu, muốn hai bên làm thông gia.

Tô Vũ nghĩ một lúc, không biết con trai Từ Thiên Thành thế nào, còn Thẩm Hân Duyệt thì anh có hiểu một chút, cô gái này không phải bất cứ đàn ông nào cũng có thể thuần phục được.

Cô ta đủ độc lập, có suy nghĩ riêng, chắc sẽ ít có người đàn ông nào khiến cô ta tình nguyện trở thành sản phẩm phụ thuộc của anh ta. Khỏi cần nói Tô Vũ cũng biết, chắc chắn là Từ Thiên Thành đã bị từ chối trước rồi, nên mới muốn nhờ mình đề cập chuyện này.

Chỉ cần Tô Vũ nói ra, tin chắc Thẩm Ngạo sẽ suy nghĩ thật kỹ bất kể điều gì.

Tô Vũ cười nói: "Ông chủ Từ coi tôi là ông tơ kết dây tơ hồng à?"


Từ Thiên Thành xấu hổ liếm môi: "Anh Tô, tôi chỉ đang suy nghĩ cho hạnh phúc của hai đứa trẻ thôi. Ngài xem, thời xưa quân vương đều có ban hôn, bây giờ anh Tô cũng bắt chước thử xem, được ngài chúc phúc là điều may mắn đấy."

"Nếu tôi nói không thì sao?" Tô Vũ đột nhiên thay đổi sắc mặt, khiến Từ Thiên Thành hoảng sợ, tưởng mình vừa chạm phải chỗ nhạy cảm nào đó.

Từ Thiên Thành nhất thời không biết nên nói gì.

Tô Vũ vỗ nhẹ vai ông ta và hỏi: "Tôi hỏi ông, không phải ông đã quên Thẩm Hân Duyệt là ai rồi chứ?"

Thẩm Hân Duyệt còn có thể là ai ngoài con gái duy nhất của Thẩm Ngạo? Đó là câu trả lời đầu tiên hiện lên trong đầu Từ Thiên Thành. Rõ ràng câu trả lời đó không phải là câu trả lời trong câu hỏi của Tô Vũ, nên Từ Thiên Thành nhìn Tô Vũ, cười trừ và lắc đầu.

Tô Vũ cũng hứng thú, hít sâu và nói: "Lần trước trên tàu du lịch, ông còn nhớ chứ? Lúc đó cô ta nói tôi là chồng sắp cưới của cô ta, và tôi dường như cũng không phủ nhận. Giờ ông bảo tôi gả người vợ sắp cưới của tôi cho nhà ông làm con dâu à?"

Khi Tô Vũ nói ra điều này, Từ Thiên Thành chợt tỉnh ngộ, liền quỳ sụp xuống đất, thế mà mình lại dám làm ra chuyện phi lý như vậy.

Trước đây, do sự xuất hiện của Mã Hiểu Lộ khiến Từ Thiên Thành nghĩ rằng chuyện trên tàu du lịch chỉ là một vở kịch do Thẩm Ngạo và con gái dàn dựng, khiến ông ta hoàn toàn bỏ qua chuyện xác thực tính thật giả của chuyện này.

Hãy tưởng tượng xem, một người có địa vị như Tô Vũ, có thêm vài người phụ nữ là chuyện bình thường mà.


"Anh Tô tha tội, tôi quả thật là cả gan làm loạn." Từ Thiên Thành cúi đầu, vừa quỳ trên mặt đất vừa run rẩy nói.

Người khác có thể không biết, nhưng Từ Thiên Thành biết Tô Vũ là người có thủ đoạn, trên tàu du lịch chỉ vung tay một cái là đã lấy mạng hai người, cộng với tính cách khó lường, sát phạt quyết đoán, rất có thể vài câu nói không hợp ý là ông ta đã nằm trong nhà xác của bệnh viện.

"Ha ha ha, đứng lên đi, xem ông bị dọa sợ kìa. Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, dù là trước đây hay bây giờ, chỉ có một người phụ nữ khiến tôi rung động. Vậy nên nếu hai nhà có thể kết thông gia, đó chắc chắn là chuyện vui mừng cho cả hai bên. Sau này nếu mọi chuyện thành công, công coi trọng tôi thì có thể mời tôi dự tiệc cưới uống chén rượu mừng."

Tô Vũ mỉm cười và kéo Từ Thiên Thành đứng dậy. Lý do anh đột nhiên làm khó dễ như vậy là vì muốn xem mình có uy lực trong mắt Từ Thiên Thành hay không. Thực tế chứng minh Từ Thiên Thành rất sợ mình.

Còn về Thẩm Hân Duyệt, cô gái này rất sâu sắc khôn ngoan, có thể do ảnh hưởng từ nhỏ từ Thẩm Ngạo, nên mang trong mình một chút khí khái không chịu thua.

Đối với phụ nữ như vậy, Tô Vũ có thể nói là khâm phục, nhưng tuyệt đối không thể gọi là yêu mến.


"Thật sao...? Thật sao anh Tô?" Từ Thiên Thành cảm thấy nói chuyện với Tô Vũ cứ ba hồi này ba hồi kia, ông ta không kịp phản ứng.

"Thật đấy, nhưng tôi sẽ không can thiệp vào việc này. Ông đừng nghĩ tôi không biết ông nghĩ gì, ông muốn tôi lên tiếng, rồi Thẩm Ngạo sẽ không có lý do từ chối phải không? Cưỡng cầu thì hạnh phúc không bền. Cho dù ông có cưỡng ép họ, họ cũng sẽ không hạnh phúc đâu.

Vì vậy, tình cảm hợp ý hai bên là quan trọng nhất, đừng để hôn nhân trong sáng bị vấy bẩn bởi lợi ích. Ông hiểu ý tôi chứ?" Tô Vũ cười nói những lời này với Từ Thiên Thành.

Vị trí của Mã Hiểu Lộ trong lòng Tô Vũ, cùng với thời gian trôi qua, dưới sự ngâm ngấm của tình cảm dịu dàng của người phụ nữ ấy, không ngừng tăng cao, cho đến khi không thể thay thế.

Khi yêu một người, cô ấy chính là cả thế giới của anh, những người còn lại đều trở nên vô nghĩa. Cái gọi là mưa sương quân ướt, có lẽ chỉ là đặc quyền của các hoàng đế thời xưa khi mở rộng đường con cháu nối dõi tông đường mà thôi, Tô Vũ chưa bao giờ nghĩ đến điều đó.