"Tiếp theo là một tin tức trực tiếp. Hôm nay lúc 13h15, trên đường ven biển gần ngoại ô thành phố Tân Hải, một chiếc xe có rèm che màu trắng đang lưu thông bất ngờ bốc cháy, sau đó xe mất lái lao xuống vực và phát nổ.

Theo nguồn tin, trên xe chỉ có một người đàn ông, thi thể bị cháy đen, xác định được người này tên là Hình Lỗi, là một thương gia giàu có ở Tân Hải. Nguyên nhân cụ thể khiến xe mất lái vẫn chưa rõ ràng, đài truyền hình chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và cập nhật tin tức.”

Trở về nhà, Tô Vũ ngồi trên sofa xem tin tức trên ti vi, sau đó lắc đầu.

Thẩm Ngạo xử lý việc này cũng rất quyết đoán, cho đến lúc Hình Lỗi chết, có lẽ gã vẫn không biết lý do tại sao. Nếu không có gì bất ngờ, kẻ giết người Thẩm Ngạo này vẫn sẽ xuất hiện tại đám tang của nạn nhân, không chỉ thế còn đưa một khoản tiền trợ cấp lớn cho gia đình người quá cố.

Thực ra, từ khi Hình Lỗi giết Tiền Văn Bân, nhân đã gieo xuống, mặc dù trong mắt gã, mọi thứ dường như đều được thực hiện một cách khéo léo, đủ để lừa dối người ta.

Nhưng lòng tham không đáy của gã liên tục phình to, cuối cùng mất đi bản ngã và từng bước tiến đến con đường tự hủy hoại.


Ngay lúc đó, cửa phòng bị gõ, một người hầu vội chạy tới mở cửa mới thấy là Mã Hiểu Lộ: "Phu nhân, sao cô lại ra nông nỗi này vậy?"

Bên ngoài cửa, Mã Hiểu Lộ đi chân trần, một tay cầm giày cao gót, một tay cầm cái váy, trong không lịch sự tao nhã cho lắm.

Tô Vũ cũng đứng dậy đi ra, vừa nhìn thấy Mã Hiểu Lộ trong bộ dạng như thế thì không nhịn được cười phá lên.

Một người hầu lấy giày cao gót từ tay Mã Hiểu Lộ, còn Mã Hiểu Lộ thì nhăn mặt nhìn chằm chằm Tô Vũ: "Anh còn cười nữa, chân em sưng tấy hết rồi đấy."

"Được rồi, anh không cười nữa." Nói xong, anh ôm cô theo kiểu công chúa bế vào phòng, đặt lên ghế sofa.

"Để anh xem nào, sao lại ra nông nỗi thế này?" Tô Vũ đặt đôi chân của Mã Hiểu Lộ lên đùi mình và cẩn thận quan sát.

Đôi chân của cô đều bị trầy xước ở lòng bàn chân với các mức độ khác nhau, khiến người ta nhìn cũng cảm thấy đau rát.

"Xui xẻo thật đấy. Chính là công ty dược phẩm sinh vật Thiên Thuận mà anh nói hôm qua đấy, em và Chu Triết đi thăm nhà máy của họ, anh không biết đâu, chỉ là một con đường làng lổm ngổm gồ ghề, lại thêm con sông phía thượng nguồn vỡ đê, đường trơn trượt lầy lội, em lại mang giày cao gót nên chẳng còn cách nào khác là phải cởi ra đi bộ."

Nghe Mã Hiểu Lộ kể có vẻ thật đáng thương, Tô Vũ ngồi thẳng dậy, ôm nhẹ cô vào lòng: "Anh bảo bảo bà chủ lớn của anh này, hôm nay em đi xem quy trình cắt băng khánh thành ngày mai mà, sao lại chạy đi thăm nhà máy nữa vậy? Nếu em cứ tự mình làm mọi thứ như thế này, thì mệt chết em rồi, lúc đó tìm ai bồi thường cho anh đây?"

"Không có đâu, việc cắt băng, Tôn Kỳ sắp xếp rất chi tiết rồi, vì địa điểm trước đó quá nhỏ nên chúng em đã đổi sang nơi khác. Nhưng ngày mai còn một công ty khác cũng tổ chức cắt băng, họ cũng đang diễn tập quy trình, nên em bảo Tôn Kỳ quan sát, còn bản thân đi cùng Chu Triệt thăm nhà máy một chuyến, không ngờ lại ra nông nỗi này." Mã Hiểu Lộ ở trong vòng tay của Tô Vũ nói, giống như đang làm nũng vậy.

"À này, thế công ty dược phẩm sinh vật Thiên Thuận có ra sao không?" Tô Vũ vừa lấy hộp thuốc cho Mã Hiểu Lộ xử lý vết thương ở chân, vừa hỏi.


"Em có đi xem rồi, quả thực không tồi, về vệ sinh chắc chắn là công ty đạt chuẩn nhất, chỉ có điều đáng trách là quy mô của họ quá nhỏ. Chúng em đã thảo luận với họ về ý định đầu tư xây phân xưởng, lúc đầu La Hồng hơi do dự, nhưng sau đó đồng ý miệng, tuy nhiên việc lựa chọn địa điểm xây phân xưởng phải do ông ấy quyết định, em cũng không rõ ông ấy chút ý cái gì.

Sau vài ngày nữa, khi Trần Phúc chốt được nguồn nguyên liệu, chúng ta sẽ sản xuất một lô thử ở một hai thị trường để xem sao. Nếu ổn, sẽ bắt đầu đàm phán mở rộng quy mô."

Mã Hiểu Lộ tóm tắt đơn giản lại những việc làm hôm nay cho Tô Vũ.

Tô Vũ cũng rất cẩn thận băng bó vết thương cho Mã Hiểu Lộ, suốt quá trình anh rất nhẹ nhàng, khiến cô không cảm thấy đau.

"Tên nhóc Chu Triết kia đâu? Sao lại để em đi về một mình thế này? Đợi anh xử cậu ta cho em." Sau khi thu dọn hộp thuốc, Tô Vũ hỏi.

"Không phải, cậu ấy còn khổ hơn em, xe cậu ấy bị lún lầy ở bãi bùn đấy, không biết giờ đã kéo lên được chưa nữa."

Tô Vũ lấy cho Mã Hiểu Lộ một đôi dép: "Lên lầu thay đồ đi."


Mã Hiểu Lộ nằm trên ghế sofa như mọc rễ vậy, không nhúc nhích: "Không đi đâu cả, em nằm thế này thôi, không muốn đi đâu nữa."

"Em tự nói thế đấy nhé. Đợi lát nữa bà ngoại thấy em như thế này, hình tượng hoàn hảo của em trong lòng bà ấy sẽ bị hủy hoại mất."

Mã Hiểu Lộ ngồi dậy, nhìn quanh khắp nơi cũng không thấy Lâm Thiến, hai tay ôm cổ Tô Vũ nói: "Anh nói chút nữa bà ngoại sẽ đến à?"

Tô Vũ gật đầu: "Anh nghĩ chắc gần tới rồi."

"Vậy sao anh không đi nhanh lên." Mã Hiểu Lộ ngồi trên đùi Tô Vũ, thúc giục.

"Làm gì vậy?"