Khi nhắc đến quân khu phía Bắc, Thẩm Hân Duyệt nhấn mạnh giọng điệu, bởi vì cô ta biết đây mới là trọng điểm, điều đó có nghĩa là Diêm Đan Dương có xuất thân trong quân đội, hơn nữa còn có gốc gác rất lớn, nếu không thì không thể nào ngồi trên máy bay chuyên dụng được.

Thẩm Ngạo nhắm hờ mắt lại suy nghĩ một lát, bối cảnh của quân khu phía Bắc thực sự khiến ông ta kinh ngạc. Nhưng nếu đã đến đây, tại sao lại rời đi mà không nói một lời nào?

Điều đó có nghĩa là gì? Thẩm Ngạo suy nghĩ nát óc nhưng lại không ngờ chính là bởi vì một viên đá nhỏ mà đã phá vỡ hoàn toàn kế hoạch của Diêm Đan Dương.

Adv

“Ông ta tới Tân Hải có đi qua nơi nào không?” Thẩm Ngạo đột ngột mở mắt ra, hỏi.

“Ông ta đi xem triển lãm châu báu với một ông già, điều đáng nói là Tô Vũ cũng đến buổi triển lãm đó. Không chỉ vậy, ông già còn mua một món bảo vật của Tô Vũ với giá 10 triệu. Sau đó, ông Diêm lập tức rời khỏi Tân Hải.” Thẩm Hân Duyệt kể lại vắn tắt những gì đã xảy ra.

Adv


“Nói vậy là hai người họ đã gặp nhau rồi?” Thẩm Ngạo nghĩ thầm.

Mặc dù không biết nội dung cụ thể cuộc trò chuyện của họ, nhưng dường như ông ta đã nhận ra điều gì đó, hoặc có những điều ông ta không muốn tin, nhưng rất có thể chúng là sự thật.

Đầu tiên, Diêm Đan Dương đến thành phố Tân Hải không chỉ để đi dạo một vòng ở buổi triển lãm, bởi vì những điều này chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Theo Thẩm Ngạo, rất có thể Diêm Đan Dương và Tô Vũ đã hẹn gặp nhau tại buổi triển lãm vì mục đích mua bán đá quý.

Nhưng sau khi gặp mặt, Diêm Đan Dương đã rời đi mà không làm gì Tô Vũ cả.

Điều đó có nghĩa là gì? Thẩm Ngạo cảm thấy suy đoán trước đó của mình hoàn toàn chính xác. Đương nhiên bối cảnh của ông Diêm rất vững chắc.

Nhưng có vẻ như ở trước mặt Tô Vũ vẫn chưa là gì, cho nên, ban đầu định đến để lên mặt dạy đời nhưng cuối cùng lại mặt tro mày xám mà rời đi.

Và sự ra đi lặng lẽ của Diêm Đan Dương có nghĩa là từ nay Tân Hải và Thượng Nhiêu sẽ chính thức rơi vào tay Tô Vũ.

Nghĩ đến đây, cuối cùng hòn đá trong lòng Thẩm Ngạo cũng rơi xuống đất, ông ta giơ tay đập bàn, đứng dậy nói: “Xem ra Thẩm Ngạo này đã thắng trong vụ cá cược khiến mình phải trả giá bằng cả tài sản lẫn tính mạng của mình.”

Mặc dù Thẩm Hân Duyệt cũng có vài thủ đoạn, nhưng đôi khi những chuyện sâu xa hơn vẫn bị che mắt, cô ta không thể phân tích rõ ràng như Thẩm Ngạo được nên nghi ngờ hỏi: “Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Ngạo nhìn con gái, không thể khống chế được nỗi mừng rỡ trong lòng: “Hân Duyệt à, trước đây chúng ta lựa chọn tin tưởng Tô Vũ, à không, phải gọi là cậu Tô mới đúng, chính là sự lựa chọn chính xác.”

Thẩm Ngạo cho rằng Diêm Đan Dương sợ hãi trước sức mạnh của Tô Vũ nên sau khi biết được thân phận của đối phương đã tức giận bỏ đi.


Mà không ngờ Tô Vũ và Diêm Đan Dương không hề quen biết nhau, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Thẩm Ngạo nghĩ tới đây, nghiêng mắt nhìn Thẩm Hân Duyệt, trong đầu lại nảy ra một suy nghĩ khác. Sau khi ông ta suy nghĩ một lát, bèn nói với Thẩm Hân Duyệt: “Hân Duyệt, con thấy cậu Tô thế nào?”

Thẩm Hân Duyệt suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Sát phạt quyết đoán, không dây dưa dài dòng, sự điềm tĩnh có vẻ như là vượt trước tuổi. Hơn nữa khi đứng trước mặt anh ta, người khác luôn có cảm giác mình trong suốt, mà anh ta lại khiến người khác nhìn không thấu, chỉ có thể dùng câu thâm sâu khó lường để hình dung.”

Thẩm Ngạo xua tay nói: “Cha không nói đến chuyện này, ý cha là con thấy cậu ta thế nào, con có thích cậu ta không?”

“Hả?” Thẩm Hân Duyệt bị câu hỏi của Thẩm Ngạo làm cho á khẩu, không nói nên lời.

Thẩm Ngạo chắp tay sau lưng hít một hơi thật sâu nói: “Trước đó ở trên thuyền, con đã thừa nhận với mọi người rằng cậu ta chính là chồng chưa cưới của con, mà lúc ấy cậu ta cũng không phủ nhận, nếu hai đứa có ý với nhau thì cha thấy cũng được.”

Sở dĩ Thẩm Ngạo nghĩ như vậy không chỉ vì Tô Vũ sẽ là chỗ dựa tốt cho Thẩm Hân Duyệt, mà còn là cho chính mình.

Bây giờ ông ta phục tùng Tô Vũ, nhưng nếu Tô Vũ và Thẩm Hân Duyệt kết hôn, họ sẽ trở thành một gia đình và mối quan hệ của họ chắc chắn sẽ càng thêm vững chắc.


Hai má của Thẩm Hân Duyệt ửng hồng khi nghe Thẩm Ngạo nói lời này.

Đàn ông có thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài của phụ nữ, tức là họ chỉ chú trọng đến ngoại hình.

Nhưng phụ nữ lại dè dặt hơn, ngoài việc nhìn những thứ bề ngoài, họ còn có ý thức hoặc vô thức sẽ tìm hiểu nội tâm của đàn ông. Bởi vì phụ nữ bẩm sinh đã có mong muốn được che chở.

Họ cần một người có tính cách điềm tĩnh và đủ sức mạnh để bảo vệ mình. Nói cách khác, họ cần cảm giác an toàn.

Tuy rằng Tô Vũ có vẻ ngoài bình thường, không có gì nổi bật, nhưng sau khi xem xét mọi việc, Tô Vũ khiến Thẩm Hân Duyệt có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.

Đặc biệt là khi họ ở trên thuyền, thậm chí Thẩm Hân Duyệt còn cảm thấy tự hào vì Tô Vũ đã đứng về phía họ.

Cho nên nói Thẩm Hân Duyệt không có tình cảm với Tô Vũ chắc chắn là nói dối, nhưng cô ta cũng có thể cảm nhận được khí chất toát ra từ Tô Vũ có cảm giác như từ chối người ta cả ngàn dặm.