Sâu bên trong cánh rừng!
Nazi ngồi khoanh chân lại,thu mình vào gốc cây,nức nở khóc.

Mặt trời dần lặn xuống,cảnh hoàng hôn bây giờ thật tuyệt.

Nhưng nó chẳng hề làm tâm trạng cô trở nên khá hơn.

Cô ko nghĩ USSR lại nghĩ cô như vậy.

Hắn thật sự ghét cô!
Xi:Nazi!*gọi lớn*
Xi:Nazi!Bà ở đâu?!
Nazi*lau nước mắt*
Nazi:Tôi đây!*chạy theo tiếng gọi*
Xi:Ôi trời;-;Bà đây rồi!
Xi:Tôi tìm bà suốt!
Nazi:C! có chuyện gì?
Xi:Tranh thủ lúc ngài USSR cùng lính đang tổ chức tiệc,tôi nói tiếp chuyện hôm qua.

Xi:Lý do USSR để bà sống,là vì ổng muốn bà phải chịu thêm hình phạt.

Ổng cho người theo dõi bà,nếu trong lúc lao động mà bà bị ngất hay có vấn đề gì,họ sẽ đưa bà đi bệnh viện.

Xi:Ngài ấy nói là đến khi nào bà chịu về ở với ổng thì thôi.

Nazi:!.

.

Xi:Còn nữa!
Xi:Cái này tôi xin bà đó!
Nazi:Sao lại! xin tôi?!
Xi:!.

.

Xi:Tôi biết!.

bà đang chịu rất nhiều khó khăn,áp bức và thiệt thòi!

Xi:Mà người ta trong tình cảnh ấy luôn muốn tìm cách chạy trốn và muốn được tự do!.

Xi:Cái tính nết của bà! thì lại càng muốn như vậy!
Nazi:!.

Phải!.

Rồi sao nữa?!.

Xi:Tôi xin bà,đừng có nghĩ đến việc chạy trốn!.

Xi:Tính mạng vợ tôi giờ đặt vào bà đó!
Nazi:C! cái gì?!
Xi:Nếu bà chạy trốn,thì sẽ có người phải chết dưới tay USSR!
Xi:Và người phải chết đó sẽ là vợ tôi!.

Nazi:Sao lại như vậy?!
Xi:Mà ko chỉ vợ tôi!.

rất có thể sẽ có thêm nhiều người phải chết nữa!.

Xi:Người hầu trong dinh thự!.

tù nhân ở đây! tôi!.

hay thậm chí là vị quản gia trước đây!
Nazi:Là! cha đỡ đầu của tôi!.

Xi:Tất cả những ai quen biết cô đều có khả năng chết.

Và người giết họ là USSR,hay là lính của ngài ấy.

Nazi:! !
Nazi:Vợ cậu!.

biết chuyện này,phải chứ?
Xi:Phải,em ấy biết.

Nazi:!.

Được,tôi sẽ theo cậu!.

Nazi:Nếu tôi khiến họ phải chết,thì lỗi sẽ là do tôi.

Tôi nhận.

Xi:Nazi!.

thật sự rất cảm ơn!.

Xi:Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ bà sau này!.

Xi:Tôi phải đi rồi!.

Bà cũng nên ra khỏi đây đi!!.

Xi:Đừng để ai biết cuộc nói chuyện này!.

*rời đi*
Nazi:(Tên điên đó!.

sao hắn dám đặt cược tính mạng người khác vào mình?!!.

)
:Nazi!Cô đâu rồi hả?!
Nazi*giật mình*
:Dám trốn việc?Cô muốn nhịn đói 1 tuần đó hả?!
Nazi*chạy ra ngoài*

Nazi:Tôi đây!.

Nazi:Tôi ko có ý trốn việc!
:Nếu ko muốn gặp ngài USSR,thì mau chóng đi làm việc đi!
:Cảnh cáo lần 1 và cũng là lần cuối!!.

USSR*ngắt lời*:Có chuyện gì vậy?
:N! ngài USSR!
USSR:Cô ta! để tôi lo.

Cậu đi nghỉ đi.

:D! dạ vâng!.

tôi xin phép! *rời đi*
Nazi*lùi ra sau*:N! Này!.

Nazi:Ta ko có ý trốn việc!.

thật đó!.

USSR:Đi theo ta.

*kéo tay Nazi*
Nazi:Ngươi!.

ngươi dẫn ta đi đâu?!
!.

Tại phòng làm việc của USSR!
USSR*thả tay Nazi ra,để cô ngã*
Nazi:Ah!*đau*
Nazi:Ngươi muốn làm gì ta?!
USSR:Tính cách cọc cằn này vẫn chưa thể chữa được.

Quả nhiên là phải cảnh cáo!
USSR:Trốn việc,chuyện này ta để quản lý của em giải quyết.

Nazi:Thì sao?
USSR:Còn trốn khỏi căn cứ này!
USSR:Nazi,thử đoán hậu quả xem nào.

Nazi:!.

.

Nazi:Ngươi sẽ giết ta.

Nazi:Ngươi sẽ hành hạ ta sống ko bằng chết.


Nazi:Ngươi sẽ dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn để ta nhận ra sai lầm!
USSR:Đoán chẳng đúng chút nào!
USSR:Thay vì ta giết em,ta sẽ giết người khác,thế mạng cho tội lỗi của em.

USSR:Hiện tại thì ta chưa biết phải giết ai cả!
Nazi:!.

Hay thật đó,dùng tính mạng người khác để uy hiếp ta!.

Nazi:Ngươi giống ta hồi WW2 rồi đó,USSR.

USSR*có chút nghi ngờ*
Nazi*đứng dậy*
Nazi:Ta ko muốn ai phải chết vì ta nữa.

USSR:Vậy thì ngoan ngoãn từ bỏ ý định chạy trốn của em đi.

USSR*nói nhỏ*:Ta biết em rất muốn chạy trốn,Nazi à.

Ko ai chịu chế độ này mà ko muốn chạy trốn.

Nazi:!.

.

*rời đi*
!.

.

USSR:!.

.

USSR:(Cô ấy biết rồi sao?! Bình thản đến lạ!.

)