Nghe thấy lời chủ nhiệm lớp nói, Lăng Thành cười một tiếng.

Thời điểm học cấp 3, người hắn sợ nhất chính là Đường Lam.

Cô ta chưa bao giờ nương tay với hắn cả.

Còn nhớ có một lần thi, thành tích của hắn đội sổ, trước mặt các bạn trong lớp bị Đường Lam trực tiếp quăng cho một cái tát.
“Cô giáo à, lúc còn đi học đúng là cô nghiêm khắc với tôi quá.” Lăng Thành nhịn không được nói.

Đường Lam lắc đầu: “Mấy ngày trước họp lớp, cậu nhìn các bạn khác trong lớp mà xem, ai nấy cũng đều trở nên nổi bật.

Y Nguyệt bây giờ là ngôi sao lớn, Triệu Sơn Hà làm quản lý ở tập đoàn Nhã Thi.

Cậu lại nhìn cậu xem, cậu không hâm mộ người ta à?”
Mà lúc này, người đàn ông đứng cạnh Đường Lam kia cũng lập tức bật cười: “Cậu là Lăng Thành à? Ha ha, mấy năm không gặp, cậu lại lăn lộn thành cái như vậy à?” Thực ra lúc người đàn ông này xuống xe, Lăng Thành đã thấy hắn nhìn rất quen.

Bây giờ mới nhớ ra, người đàn ông này tên là Lý Kiến, lúc còn đi học là giáo viên thể dục của hắn.

Ông ta vẫn luôn theo đuổi Đường Lam.
Trước đây lúc Lăng Thành học cấp 3, hắn vẫn hay đùa giỡn Lý Kiện.

Lý Kiện giận nhưng không dám nói gì, bởi vì lúc đó Lăng Thành là nhị thiếu gia của Lăng Gia, cơ bản không phải giáo viên thể dục như ông ta có thể chọc vào.
Có điều hai năm nay, Lý Kiện bỏ nghề không làm giáo viên nữa, bắt đầu kinh doanh, đến bây giờ cũng có được một công ty nhỏ, coi như là một nhân sĩ thành công.


Phong thủy luân chuyển, thế sự khó lường, bây giờ nhị thiếu gia Lăng Gia vậy mà lại nghèo túng như thế, đi một cái xe điện nát, trong lòng Lý Kiện vô cùng sảng khoái.
“Lăng Thành, cậu nói xem phải xử lý kiểu gì bây giờ, tôi coi như từng làm giáo viên của cậu, tôi cũng không làm khó cậu.

Bồi thường tiền là được rồi.” Lý Kiện cười lạnh nói, ngữ khí không kiên nhẫn.

Chiếc xe này là ông ta vừa mua, đây mới là lần thứ hai lái ra đường lớn! Vốn là muốn đưa nữ thần tới công ty Hoa Ngưu, kết quả lại đụng phải Lăng Thành, hôm nay nhất định phải khiến hắn bồi thường tiền nhận sai!
Đúng lúc này, Đường Lam nhìn về phía Tiết Lệ: “Lăng Thành, vị này chính là vợ cậu à?” Cô gái này dáng dấp không tệ, rất có khí chất.

Có điều nghe học sinh nói, Lăng Thành chưa từng chạm vào người vợ hắn.
Tiết Lệ hơi đỏ mặt, nói khẽ: “Cái đó, cô hiểu lầm rồi, tôi… tôi không phải là vợ của hắn.” Haizz… Còn không thèm nhận là vợ hắn luôn.

Cái tên Lăng Thành này sống thật là thảm.
“Lăng Thành, lúc đi học tôi vẫn dạy bảo cậu học hành cho tử tế, đừng cứ mãi cà lơ phất phơ như thế, cậu nhìn cậu bây giờ xem, lăn lộn thành cái dạng gì rồi?” Đường Lam bực tức nói.

Mặc dù cô vẫn luôn không có thiện cảm với Lăng Thành, nhưng dù sao hắn cũng là học sinh của cô.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng: “Cô giáo Đường, sao cô lại giống hồi đi học thế, động một cái là lại dạy bảo tôi.” “Đừng cười đùa tí tửng nữa.” Đường Lam lạnh lùng nói: “Mặc dù cậu tốt nghiệp rồi, nhưng tôi vẫn là giáo viên của cậu, hơn nữa còn là trưởng bối của cậu.

Tôi cho cậu biết, làm người phải biết liêm sỉ, cậu cảm thấy cậu bây giờ vui vẻ lắm hay sao? Cậu thấy các bạn khác trở nên nổi bật, trong lòng cậu thoải mái lắm à?”
Lăng Thành nhún vai: “Cô à, nói thật ấy, tôi đúng là hối hận trước đây không học hành cho tử tế.

Nhưng mà tôi bây giờ sống cũng không tệ lắm.” Nếu như trước đây hắn học cho giỏi, thời điểm bị đuổi ra khỏi gia tộc, tối thiểu cũng có thể qua những công ty khác làm, không cần làm con rể ở rể.
Ba năm đi ở rể kia quả thực là rất khó chịu.

Có điều những điều đó đều đã qua rồi.


Mấy ngày trước tại bệnh viện, Giai Kỳ và Tịnh Lâm gây sự rùm beng lên làm cho hắn rất thất vọng về Tống Gia.

Cả đời này cũng sẽ không quay về đó nữa.

Lăng Thành cảm thấy, bây giờ hắn sống rất vui vẻ.
“Cậu...” Chân mày Đường Lam nhíu chặt: “Cậu không có chí cầu tiến à!” Nói đến đây, Đường Lam không muốn nói nhảm thêm nữa, chỉ vào chiếc xe bên cạnh: “Thôi bỏ đi, tôi không nói cậu nữa, cậu làm hỏng xe của thầy Lý, cũng không cần báo cảnh sát làm gì, cậu sửa cho thầy ấy là được.”
“Hôm nay nể mặt cô Đường, tôi không so đo với cậu nữa.” Lúc này, Lý Kiện nhanh chóng nói, gương mặt đầy kiêu ngạo: “Lát nữa cậu đền cho tôi 10 triệu, tôi tự đi sửa.” 10 triệu? Giá chợ đen à? Xe điện của hắn quả thực là bị đâm hơi nghiêm trọng thật.

Nhưng mà xe của Lý Kiến chỉ là bị tróc sơn thôi.
Xe của hắn là Buick GL8, giá cứng không đến 300 triệu.

Tróc một miếng sơn mà đòi những 10 triệu? Mẹ nó, thèm tiền đến điên rồi à? Hơn nữa, xe điện của hắn đỗ ở vị trí cho phép đỗ xe, trách nhiệm thuộc về ông ta chứ!
Lý Kiến nói lần nữa: “Ô này không cho phép đỗ xe điện, biết chưa? Tôi rất thông cảm cho cậu, cậu không có xe, cho nên đỗ xe điện ở chỗ đỗ của ô tô, để trong lòng thoải mái hơn chứ gì.

Nhưng hành vi của cậu vô cùng ngang ngược, cậu hiểu không?”
Lăng Thành bị tức đến mức bật cười: “Thầy Lý, tôi chỉ muốn biết, là ai quy định xe điện không thể đỗ ở ô dành cho ô tô? Hơn nữa, là thầy đâm vào tôi trước, tôi không đòi thầy bồi thường thì thôi, thầy lại còn được nước lấn tới à? Hơn nữa, đây không phải là bãi đỗ xe ngang đường, mà là bãi đỗ xe của công ty Hoa Ngưu, tôi không được tính là vi phạm luật giao thông.”
Hả? Mặt Lý Kiện lập tức đen xì, cả giận nói: “Lăng Thành, tôi nể mặt tình thầy trò ngày xưa nêm mới không so đo với cậu, cậu đừng có mà không biết xấu hổ.” Tên này có bệnh à? Không mắng hắn không được.
Lăng Thành tỏ vẻ chẳng sao cả: “Cũng không biết là ai không cần thể diện.” “Cậu cmn chán sống rồi à?” Lý Kiện quát to một tiếng, lập tức vung nắm đấm lên, trực tiếp đập tới! Lúc trước hắn là giáo viên thể dục, vóc người cao lớn, đánh tên này chẳng phải là nhẹ nhõm vô cùng hay sao?
Có điều sắp đến đoạn cao trào thì lại bị Đường Lam ngăn lại: “Lý Kiện, thầy đừng manh động.” Ngoài miệng thì nói như vậy, trong lòng Đường Lam lại vô cùng tức giận.

Cô cũng đã nói đỡ cho Lăng Thành rồi, thế nhưng hắn lại không thèm giữ thể diện cho cô.


Thực sự là mất dạy y như lúc đi học.
Nhưng mà nghĩ lại thì đúng là có chút kỳ lạ, Lăng Thành đỗ xe điện ở bãi đỗ xe của công ty Hoa Ngưu, chẳng lẽ...!“Lăng Thành, sao cậu lại ở chỗ này? Cậu đi làm ở công ty Hoa Ngưu à?” Đường Lam hỏi.

Nói thật, công ty Hoa Ngưu là nơi sang trọng, người ra vào nơi này không phú thì quý.

Nhìn cách ăn mặc của Lăng Thành hẳn là nhân viên tầng dưới chót.
“Lăng Thành, nếu hôm nay cậu không lấy ra được 10 triệu thì cậu đừng hòng rời khỏi đây.” Lý Kiện tức giận kêu to.

Cái tên Lăng Thành này, nhất định cứ phải rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thật cmn ngứa đòn.
Lăng Thành cười nhạt một tiếng, không để ý tới ông ta.

Đúng lúc này, điện thoại Đường Lam kêu lên.

Đường Lam mặc quần jean, điện thoại để ở trong túi quần có chút phồng lên.

Sau khi lấy điện thoại ra, dáng người của cô lại càng hấp dẫn.
Mở điện thoại lên xem, là Trâm Hy gửi lời mời trò chuyện tới.

Thế nhưng động tác của cô hơi chậm, Trâm Hy ở đầu bên kia đã dập máy.

Cô và Trâm Hy thêm bạn bè trên WeChat, đã hẹn nhau hôm nay tới phỏng vấn.

Vừa rồi bị đụng xe, suýt chút nữa thì quên mất chuyện quan trọng nhất.
“Thầy Lý, tôi lên trước đây, còn phải phỏng vấn nữa.” Đường Lam nhanh chóng mở miệng nói.

Lần đầu tiên tới công ty lớn như vậy, nhất định phải để lại ấn tượng tốt cho đối phương.

“Cô Đường cứ đi trước đi, chuyện ở đây tôi tự xử lý được.” Lý Kiện rất là tự tin mở miệng nói.


Lúc trước hắn không dám trêu chọc Lăng Thành là bởi vì Lăng Thành là nhị thiếu gia của Lăng Gia, bây giờ tên này sống thê thảm như vậy, hắn có gì mà phải sợ nữa?
“Nào, nhanh đưa tiền đây.” Lý Kiến mắt liếc ngang nói.

Tiết Lệ vốn dĩ vẫn luôn giữ im lặng, lúc này cũng không nhìn nổi nữa, mở miệng nói: “Sao ông lại vô lý thế? Rõ ràng là ông đụng chúng tôi trước, sao lại cứ khăng khăng bắt chúng tôi bồi thường thế?”
Vừa rồi Tiết Lệ đã thấy rõ, một nam một nữ trước mắt này đều là giáo viên cũ của Lăng Thành, thế nhưng làm giáo viên thì có thể bịa đặt vô lý à? Lý Kiện cười nhạt một tiếng: “Tôi có lý thừa ra đó, người đẹp, không phải tôi nói cô đâu, nhưng mà cô kết bạn với ai không kết, lại đi kết bạn với tên Lăng Thành này.

Đi theo thằng bất tài vô dụng này thì có chỗ nào tốt chứ?”
Bất tài? Đồ bất tài mà lại có thể giúp cô ngồi lên ghế viện trưởng bệnh viện à? Tiết Lệ đang muốn mở miệng, cũng chính vào lúc này, một cô gái mặc đồng phục nhân viên từ sảnh chính công ty bước ra, chân mang giày cao gót, đeo kính gọng đen.
“Thư ký Trâm?!” Đường Lam nhanh chóng tiến lên nghênh đón, lúc trước cô từng gọi video với Trâm Hy một lần cho nên vừa nhìn đã biết là thư ký Trâm.

Trâm Hy gật gật đầu, không nói chuyện, trực tiếp đi thẳng về hướng Lăng Thành đang đứng.
Nghe thấy ba chữ thư ký Trâm này, Lý Kiện cũng nhanh chóng tiến lên nghênh đón.

“Chào cô, thư ký Trâm, công ty lớn như công ty cô đây, bãi đỗ xe chắc là không cho phép xe điện đi vào đúng chứ? Cô nói một câu công bằng đi, hắn đỗ xe điện ở chỗ đỗ xe cho ô tô, tôi lùi xe đụng phải hắn, có phải hắn mới là người phải bồi thường tiền hay không?”
Lý Kiện lớn tiếng hỏi.

Đường Lam sắp ký hợp đồng với công ty Hoa Ngưu, về sau rất có khả năng sẽ trở thành ngôi sao lớn.

Mà hắn lại theo chân Đường Lam tới, cái cô thư ký tổng giám đốc này chỉ cần không phải là đầu óc có vấn đề thì chắc chắn sẽ biết phải bênh ai.
Cùng lúc đó, Đường Lam cũng lắc đầu.

Cái tên Lăng Thành này thật đúng là làm cho người ta cạn lời.

Vốn là một chuyện rất nhỏ, bồi thường ít tiền coi như xong, dù sao cũng là chỗ quen biết, nhất định phải xé to chuyện ra thành cái như vậy.

Bây giờ thư ký Trâm tới, chỉ sợ Lăng Thành không tiếp tục làm việc ở công ty Hoa Ngưu được nữa.