Nghe thấy bà nội há miệng đòi cổ phần, trong lòng Giai Kỳ căng thẳng: “Bà nội, con có mệt mỏi thì cũng chỉ mệt chút xíu thôi, thừa dịp còn trẻ, khổ cực một chút cũng là điều nên làm.” Ha ha...Lời này vừa nói ra, đám người Tống Gia ngồi ở xung quanh đều cười lạnh.
“Giai Kỳ, đừng giả bộ nữa.

Cô cố gắng thì có tác dụng gì? Năng lực của cô không đủ để dẫn dắt mọi người chúng tôi.” Tống Tử Ngôn cười lạnh châm chọc nói.

Những người khác cũng dồn dập gật đầu theo.

Lúc trước địa vị của Giai Kỳ ở Tống Gia rất thấp, ai cũng có thể quơ tay múa chân với cô, bỗng nhiên trở thành người làm chủ gia tộc, mấy người đang ngồi ở đó cơ hồ không ai chấp nhận cô.
Giai Kỳ cắn chặt môi: “Bà nội, người muốn con phải làm như thế nào thì người mới hài lòng? Nhất định phải lấy cổ phần ra sao?” Bà Từ lộ ra vẻ tươi cười, ngữ khí thân thiết nói: “Kỳ Nhi à, không phải bà nội không tin con, tại Tống Gia chúng ta , năng lực của con quả thực không phải là rất xuất sắc.”
“Con suy cho cùng cũng chỉ là một đứa con gái, nói chuyện làm ăn, chung quy cũng không được sảng khoái như cánh đàn ông, hơn nữa, chuyện của cả một gia tộc sao có thể để một đứa con gái định đoạt chứ? Con nói xem có đúng không?”
Nghe nói như thế, trong lòng Giai Kỳ âm thầm thở dài.

Cô biết chuyện cô lên làm gia chủ, toàn bộ Tống Gia đều không vừa mắt cô.

Ngay cả bà nội thì trong lòng bà cũng không vừa ý, sớm muộn thì cũng sẽ tìm cô nói chuyện.

Chỉ là không nghĩ tới, ngày đó sẽ đến nhanh như vậy.
“Kỳ Nhi.” Thấy Giai Kỳ trầm mặc không nói, gương mặt bà Từ ôn hòa, tiếp tục nói: “Ý của bà nội không phải là muốn đoạt quyền của con, bà nội sao có thể làm thế được chứ.

Chỉ là bà không đành lòng nhìn Lăng Gia chúng ta cứ bình thường không phát triển thêm như vậy, trong thế hệ của con, người có năng lực không ít, ví dụ như Tử Ngôn kìa, không thể cứ để tài năng mai một như vậy được.”
“Cho nên bà muốn con lấy một chút cổ phần trong tay ra, chúng ta thành lập một ban giám đốc, đương nhiên tổng giám đốc hội đồng vẫn do con đảm nhiệm, con có đồng ý không?” Nói đến đây, trong ánh mắt bà Từ tràn đầy sốt ruột.
Tống Tử Ngôn lại càng không che giấu được sự kích động trong lòng.

Chỉ cần Giai Kỳ nhường lại cổ phần trong tay, Tống Gia cũng sẽ không do cô ta định đoạt nữa.

Cùng lúc đó, ánh mắt của mấy người khác trong sảnh chính cũng đều dồn dập tập trung lại trên người Giai Kỳ, sắc mặt của từng người rất phức tạp.
Giai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Nếu bà nội đã nói như vậy, vậy thì cứ làm như vậy đi.” Bà nội đã nói đến thế rồi, nếu như cô còn không đồng ý thì cô sẽ trở thành cái gai trong mắt cả gia tộc.


Cho nên Giai Kỳ không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp.
“Kỳ Nhi quả nhiên thức thời, lấy đại cục làm trọng.” Thấy Giai Kỳ đồng ý, bà Từ tán thưởng gật gật đầu, lộ ra vẻ tươi cười.

Bà ngay lập tức gọi tài vụ bên cạnh tới, làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần.
.....
Ba ngày sau.

Hôm nay là chủ nhật, hơn nữa thời tiết rất tốt.

Ở một đầu đường, người đi đường rất nhiều, tất cả mọi người đều ra ngoài chơi.
Ở cửa công ty Hoa Ngưu, Lăng Thành cưỡi xe điện, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

Đừng hỏi vì sao hắn cưỡi xe điện, nói ra đều là nước mắt! Xe điện giản dị tạo thành chênh lệch rõ ràng với mấy chiếc xe sang trọng ở cửa công ty.

Dù vậy, tỷ lệ người qua đường quay đầu ngắm nghía vẫn rất cao.
Đương nhiên, người qua đường không phải là nhìn xe điện của Lăng Thành, mà là nhìn Tiết Lệ ngồi ở phía sau xe điện.

Hôm nay Tiết Lệ mặc áo phông cùng váy ngắn, đôi chân thẳng dài trắng như tuyết lộ ra ngoài, dẫn tới ánh mắt chăm chú của người qua đường.

Một người đẹp ngồi sau xe điện, hình ảnh kỳ lạ này đưa tới không ít người chụp ảnh lại.

Đến cả mấy tên bảo an mới tới cũng nhịn không được mà chỉ trỏ.
Nhưng mà Lăng Thành lại rất buồn bực.

Hắn thật sự không muốn cưỡi cái xe điện này mà! Thế nhưng lại không thể không đi xe điện.


Tối hôm đó, hắn mời Tiết Lệ ăn cơm.

Cơm nước xong xuôi thì đã là đêm hôm khuya khoắt.

Lúc ngồi trên xe nói chuyện phiếm, Tiết Lệ nói gần đây muốn mua xe, nhưng nghĩ tới vừa mới lấy được bằng lái, còn chưa lái xe bao giờ, cho nên trong lòng có chút sợ hãi.
Lăng Thành không nói hai lời, ngay lúc đó đã đưa chìa khoá con xe Audi R8 cho cô, để cho cô luyện tập.

Kết quả có thể tưởng tượng được, còn chưa lái được 100 mét, Tiết Lệ đã trực tiếp đâm vào đường biên vỉa hè, chiếc xe thì bị kéo đi xưởng sửa chữa ngay tại chỗ.

Lúc đó Lăng Thành rất là câm nín, rõ ràng trước mắt không có bất kỳ ai, đảo tay lái loạn lên làm cái gì vậy?
Có điều nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu Tiết Lệ, Lăng Thành không thể làm gì khác, chỉ đành miễn cưỡng vui cười.

Hôm nay chủ nhật, Tiết Lệ không đi làm, nghe nói Lăng Thành phải về công ty Hoa Ngưu, nên khăng khăng phải tới xem, cũng muốn làm quen với nghệ sĩ minh tinh một chút.
Lăng Thành cũng không từ chối, bèn cưỡi xe điện mang cô tới.

Nói đến công ty Hoa Ngưu, hắn đã vài ngày chưa trở lại.

Vốn là công ty có thư ký Trâm Hy để mắt, cũng sẽ không có chuyện gì, Lăng Thành cũng yên tâm.

Thế mà dạo gần đây vẫn xảy ra chuyện! Lại còn rất khó giải quyết!
Kể từ sau khi tham gia chương trình Siêu Sao Tài Năng mà trở nên nổi tiếng, tài nguyên của Y Nguyệt tới không ngừng, ngắn ngủi trong vòng nửa tháng đã nhận không ít quảng cáo, kiếm lời được không ít tiền.
Mà mấy ngày gần đây, mấy nhà đầu tư vốn là tìm Y Nguyệt để hợp tác thì lại hủy bỏ hợp tác hàng loạt.

Đến cả công ty quảng cáo cũng không tìm Y Nguyệt tới quay quảng cáo nữa.

Cho tới hôm nay, Y Nguyệt đã rảnh rỗi một tuần lễ, khiến công ty tổn thất không ít tiền.


Cái này thật sự làm cho người ta thấy kỳ quái, Y Nguyệt bây giờ rất nổi, có cả một nhóm fan hâm mộ lớn, sao lại không có người tới cửa hợp tác được?
Cảm thấy chuyện này quá kỳ quặc, Lăng Thành muốn quay về xem tình hình một chút.“Anh Thành, thật xin lỗi, cũng tại tôi hết, tại tôi làm hỏng xe nên anh mới phải đi xe điện về công ty.” Tiết Lệ có chút xấu hổ, thấp giọng nói.

Cho tới bây giờ, Tiết Lệ vẫn không hiểu nổi, sao cô có thể lái xe leo lên vỉa hè như thế được.
Lăng Thành cười ha ha, không để ý, nói: “Không sao đâu, dù sao thì đoạn thời gian trước tôi cũng cưỡi xe điện tới công ty mà.” Nói xong, vừa khéo phía trước có chỗ đỗ xe, Lăng Thành bèn cưỡi xe điện đi qua đỗ lại chỗ đó.
Đinh đinh...!Kết quả vừa tới chỗ đỗ xe thì điện thoại của Lăng Thành vang lên.

Lấy điện thoại ra xem, là Tiêu Diệu Vân gửi tin nhắn tới.

Chỉ có một câu ngắn ngủn: “Lăng Thành, mấy ngày nay anh bận gì vậy? Vết thương đã lành chưa?”
Từ lần trước du xuân trở về, Lăng Thành đã không hay đến Cổ Vận Các.

Cô gái này còn tưởng rằng vết thương bị súng bắn của hắn chưa lành, Lăng Thành cười một tiếng, cầm điện thoại gõ mấy chữ, muốn trả lời cô.
Phanh! Mà đúng vào lúc này, một chiếc xe thương vụ muốn lùi vào ô đỗ xe đó, trực tiếp va vào xe điện của Lăng Thành.

Lăng Thành và Tiết Lệ đều bị dọa, suýt chút nữa từ trên xe điện bay ra ngoài.

Đèn trước xe điện trực tiếp bị nghiền nát, mà đuôi xe của cái xe thương vụ kia cũng xuất hiện một vết lõm nhỏ.
Mẹ nó! Đi ô tô thì đâm vỉa hè, bây giờ xe điện cũng bị ô tô đâm vào, ông trời có mắt hay không vậy! Lăng Thành khóc không ra nước mắt, trong lòng vô cùng buồn bực.

Lúc này, rất nhiều người qua đường nhìn thấy tình huống như vậy đều đến vây quanh xem náo nhiệt.
“Cậu cmn có bệnh à, có mỗi cái xe điện lại muốn chiếm hẳn một ô đỗ xe?” Đúng lúc này, cửa xe chỗ ghế lái của xe thương vụ mở ra, một người đàn ông mặc vest nhanh chóng xuống xe, nhìn thấy đuôi xe bị đâm đến lõm vào, bèn chỉ vào Lăng Thành kêu to lên.

Người đàn ông vừa kêu vừa suýt soa tiếc hận.

Chiếc xe thương vụ này hắn mới vừa mua chưa được mấy ngày.
Lăng Thành nhíu mày.

Người đàn ông trước mắt này khoảng hơn 30 tuổi, thân hình cao lớn, hình như hắn đã gặp ở đâu rồi thì phải? Thế nhưng nhất thời không nhớ ra nổi.
“Anh mới vô lý đó, là anh đâm phải chúng tôi mà.” Thấy Lăng Thành không nói lời nào, Tiết Lệ nhịn không được mở miệng nói.

“Oa...” Tiết Lệ vừa mới mở miệng, lập tức hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người, váy ngắn gợi cảm, vóc người nóng bỏng, người đẹp như vậy ở đâu cũng là tiêu điểm.

Có điều rất nhanh sau đó, không ít người lấy lại tinh thần, ánh mắt nhìn Lăng Thành vừa lộ ra sự hâm mộ vừa tỏ ra khó hiểu.

Một tên nghèo kiết hủ lậu đi xe điện lại có bạn gái xinh đẹp như vậy.

Đây là gặp được cái vận may cứt chó gì chứ!
Người đàn ông cũng bị Tiết Lệ hấp dẫn, có điều sau khi nhìn cô mấy lần thì không nhìn nữa, chỉ vào chỗ đỗ xe: “Xe điện của mấy người dừng ở chỗ đỗ xe dành cho xe ô tô, đã thế còn lý sự cùn à?”
“Lý Kiện, sao vậy? Xe không bị gì chứ?” Ngay lúc này, cửa xe mở ra, một cô gái cực kỳ xinh đẹp xuống xe.

Cô mặc quần jean bó sát người, phía dưới đeo giày cao gót, đường cong lả lướt, so với Tiết Lệ thì không thua kém bao nhiêu, thậm chí còn có vẻ đẹp của người có trí tuệ.
Oa.

Người đẹp này vừa xuất hiện, xung quanh lại vang lên nhiều tiếng kêu kinh ngạc.

Không ít đàn ông đều không che giấu được sự hưng phấn, âm thầm nuốt nước miếng.

Không nghĩ tới hóng hớt một vụ tai nạn xe cộ còn có thể nhìn thấy người đẹp.
Hai bên đều có một người đẹp đi kèm, mỗi người mỗi vẻ, có thể cùng một cô trong số đó ở chung một đêm, tổn thọ mấy năm cũng đáng giá!
“Cô giáo?” Người đẹp trên xe ô tô vừa xuống xe, Lăng Thành bèn sửng sốt một chút, cái cô này không phải là Đường Lam, giáo viên chủ nhiệm lớp cấp 3 của hắn hay sao?! Lúc này hắn mới nhớ ra, lúc trước Y Nguyệt nói với hắn rằng chủ nhiệm lớp cũng muốn tiến vào ngành giải trí.

Lúc đó hắn đã đồng ý, hơn nữa giao toàn quyền cho Trâm Hy đi sắp xếp.

Nhìn bộ như vậy, hôm nay Đường Lam là tới để phỏng vấn?
“Lăng Thành?” Đôi mày thanh tú của Đường Lam nhíu chặt.

Lần trước họp lớp cô đã nói với mấy học sinh kia rằng Lăng Thành làm con rể ở rể nhà người ta, một thân nghèo túng, chỉ là tên bất tài vô dụng.

Vốn dĩ cô còn có chút không tin, nhưng mà hôm nay gặp được, vậy mà thực sự là cái như vậy.
“Haizz.” Đường Lam thở dài một hơi, trừng Lăng Thành một cái: “Cậu cái đứa nhỏ này, lúc còn đi học đã bảo cậu rồi, học tập cho tử tế đừng gây chuyện nữa, cậu còn không nghe, bây giờ hối hận hay chưa? Xem ra lúc còn đi học tôi vẫn nhẹ tay với cậu quá nhỉ.”