Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vừa quái dị vừa căng thẳng.

Lăng Thành đứng ở một bên, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hắn vốn tưởng rằng mẹ con Tịnh Lâm tới đây là để thăm hỏi, không nghĩ tới là tới gây chuyện?! Kết hôn 3 năm, mẹ con các cô đã bao giờ đến thăm ba mẹ hắn? Đây mới là lần gặp đầu tiên mà lại nói chuyện khó nghe như vậy.
Nghe thấy Tịnh Lâm nói như vậy, lúc này Giai Kỳ hẳn là nên ngăn bà ta lại.

Nhưng mà khiến Lăng Thành thất vọng chính là, Giai Kỳ chỉ xụ mặt, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.

“Lăng Thành, cậu trừng cái gì mà trừng?” Nhìn thấy ánh mắt của Lăng Thành, Tịnh Lâm tiếp tục kêu to: “Sao nào? Cậu cho là hai mẹ con chúng tôi tới đây cố tình gây sự à?”
Lăng Thành cười lạnh: “Tôi cũng không có nói thế, đây là chính bà nói đó.” Đâu chỉ là cố tình gây sự? Quả thực chính là không thể nói lý.

Tịnh Lâm càng thêm phát cáu, hét lớn: “Lăng Thành, cậu có thái độ gì vậy? Cậu ở sau lưng Kỳ Nhi ở bên ngoài tìm mấy cô gái khác, cậu còn lý sự?”
Lăng Thành không thèm để ý đến bà ta.

Lúc này, ba của Lăng Thành mở miệng lần nữa: “Bà thông gia, bà bình tĩnh một chút, bà thật sự đã hiểu lầm bọn nó rồi.” Tịnh Lâm lửa giận ngút trời: “Ông cũng đừng có giả vờ làm nhân viên hòa giải nữa, tôi cho ông biết, thằng con trai bất tài vô dụng này của mấy người, ở rể Tống Gia chúng ta 3 năm, ăn của chúng tôi, ở chúng tôi, lại chẳng cống hiến được gì cho Tống Gia cả, chỉ biết ăn cơm chùa! Tôi nếu là có con trai như vậy, tôi không có mặt mũi đâu mà sống luôn ấy.”
Nghe thấy lời này, khuôn mặt Lăng Thiên Hằng đỏ bừng lên, dưới cơn giận dữ, hô hấp của ông trở nên dồn dập.

Mấy ngày trước bị chọc tức đến mức bệnh tim đột phát, hôm qua lại chịu cực hình, cơ thể ông đang ở thời điểm suy yếu nhất, lúc này lại bị chọc giận, ai có thể chịu được?
“Bà nói đủ chưa?” Nhìn thấy ba bị kích thích, Lăng Thành lập tức sốt ruột: “Tôi không làm ra cống hiến gì? Bây giờ ở Tống Gia con gái bà một tay che trời, có 51% cổ phần, không phải là công lao của tôi sao?”

“Ha ha.” Tịnh Lâm cười lạnh một tiếng, dường như nghe được chuyện cười rất hoang đường, nói: “Lăng Thành, cậu còn có can đảm nói cái này?” “Bà không tin thì hỏi con gái bà một chút đi.” Lăng Thành lạnh lùng nói một câu, lười nhác giải thích thêm.
Hai người tranh cãi khiến Lăng Thiên Hằng ở trên giường bệnh sắp hôn mê đến nơi, trên ngực phập phồng.

Tiết Lệ cuối cùng không nhịn được nữa.

Cô thân là bác sĩ, thật sự hiểu rõ thời điểm bệnh tim phát tác không thể bị chọc tức thêm!
Cô sốt ruột giậm chân một cái: “Mấy người có thể đừng nói nữa hay không, bệnh nhân bây giờ không thể chịu bất kỳ sự kích động nào, có gì mà không thể nói chuyện tử tế một chút?” “Cô cái đồ tiện nhân ngậm miệng lại đi.” Tịnh Lâm lập tức đi qua: “Khi nào thì đến phiên cô nói chuyện vậy? Cô hẳn phải biết Lăng Thành đã lập gia đình rồi, vậy mà còn ở trong phòng bệnh anh đến em đi với hắn, cô còn có liêm sỉ hay không hả?”
Nói xong những lời này, Tịnh Lâm liếc qua giường bệnh, lạnh lùng nói: “Ông ta không phải còn tốt đó sao? Có gì mà không thể bị kích thích chứ, tôi chỉ nói có mấy câu, chả lẽ ông ta còn có thể lăn ra chết?”
“Bà câm miệng cho tôi! Ra ngoài!” Lăng Thành lên cơn giận dữ, hai mắt sung huyết đỏ lựng nhìn chằm chằm Tịnh Lâm, toàn thân tràn ngập sát khí! Ánh mắt thật là đáng sợ.

Toàn bộ phòng bệnh trở nên cực kỳ yên lặng!
Giai Kỳ cũng ngẩn người ra đó, cắn chặt môi, trong lòng hơi run rẩy.

Không phải là cô sợ.

Mà là cảm thấy thất vọng và đau khổ! “Lăng Thành.” Sau khi lấy lại tinh thần, Giai Kỳ bất mãn nói: “Anh muốn làm gì? Muốn ra tay đánh mẹ tôi? Hay là muốn ra tay đánh tôi?”
“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cô, mấy người ra ngoài đi.” Lăng Thành nắm chặt nắm đấm, sắc mặt âm trầm đến dọa người.

Thân thể Giai Kỳ hơi run lên, lập tức thở dài: “Mẹ, chúng ta đi thôi.” Nói xong hai mẹ con cũng nhấc giày cao gót, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Bầu không khí trong phòng bệnh rất ngột ngạt.


Qua thật lâu, Tiết Lệ cắn môi đi tới, thấp giọng nói: “Anh Thành, thật xin lỗi, đều là do tôi nên anh mới bị hiểu lầm.” Nhờ có Lăng Thành mà cô mới có thể trở thành viện trưởng.

Ân tình này cô còn chưa trả, nếu là lại bởi vì cô mà dẫn đến gia đình Lăng Thành tan vỡ, vậy cô cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho chính mình.
Haizz.

Lăng Thành thở dài thật sâu, sau đó sắc mặt ôn hòa trở lại, lắc đầu nói: “Cô không cần tự trách, chuyện này cô không sai.” Tiết Lệ gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rất thấp thỏm.
“Đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu, tối nay sau khi cô tan việc, tôi mời cô ăn cơm.” Lăng Thành cười nói với Tiết Lệ.

Dù sao cũng đã bị hiểu lầm rồi, Lăng Thành cũng không sợ bị người của Tống Gia bắt gặp.

Càng quan trọng hơn là, Tiết Lệ vì bệnh của ba hắn mà bận trước bận sau, đã giúp đỡ hắn không ít.

Hôm nay lại vô duyên vô cớ bị mẹ vợ hắn mắng một trận, phải đền bù cho người ta một chút, mời cô ăn bữa cơm.
“Anh Thành, cái này...!E rằng không tốt lắm đâu.” Tiết Lệ có chút xấu hổ, cắn môi, thấp giọng nói.

Dù sao vừa rồi mẹ vợ hắn vừa tới gây sự xong, bây giờ cô cùng hắn ra ngoài ăn cơm, chỉ sợ tình huống càng không nói rõ được.
Lăng Thành tỏ vẻ chẳng sao cả: “Sợ cái gì, tôi chỉ là muốn cảm ơn cô mấy ngày nay đã chăm sóc ba mẹ tôi, cũng không có ý gì khác.” Đang lúc nói chuyện, Lăng Thành âm thầm đánh giá Tiết Lệ.


Không thể không nói, Tiết Lệ thuộc loại hình người đẹp chín chắn, lúc xấu hổ lại trở nên càng có mị lực.
Không tiện từ chối lời mời thịnh tình đó, Tiết Lệ không thể làm gì khác hơn là đồng ý…
Giai Kỳ vẻ mặt nghiêm trọng, cùng Tịnh Lâm đi ra sảnh chính bệnh viện.

“Hắn cũng chỉ là loại người vô dụng thôi, mẹ thấy con vẫn nên nhanh chóng ly hôn hắn đi thì hơn.” Ra đến bên ngoài bệnh viện, Tịnh Lâm giận đùng đùng nói: “Con nhìn thấy cái dạng hắn vừa nãy rồi đó, cứ sồn sồn lên như động vật ấy.

Chả có tí tài cán gì, tính tính lại còn nóng nảy như vậy.”
Vừa nghĩ tới tình huống vừa nãy trong phòng bệnh, Tịnh Lâm bèn giận không chỗ phát tiết, líu lo không ngừng.

Tâm trạng của Giai Kỳ lúc này cũng có chút loạn cào cào, cắn môi thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, để con cân nhắc.”
Giai Kỳ bây giờ rất bối rối, chỉ cần nhớ tới dáng vẻ Lăng Thành và Tiết Lệ vui vẻ hòa thuận với nhau, trong lòng cô lại thấy chua xót.

Cũng chính vào lúc này, điện thoại của cô vang lên, là Tống Tử Ngôn gọi tới.
“Giai Kỳ, bà nội ngã bệnh rồi, cô nhanh chóng trở về đây một chuyến đi.” Vừa được kết nối, âm thanh của Tống Tử Ngôn đã truyền tới.

Cái gì? Bà nội đổ bệnh? Không chờ cô lấy lại tinh thần hỏi thăm, Tống Tử Ngôn đã bộp một tiếng cúp điện thoại.
Giai Kỳ không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng lái xe quay về biệt thự Tống Gia.

Mười mấy phút sau đã đến cửa biệt thự Tống Gia, Giai Kỳ đỗ xe lại, nhấc giày cao gót vội vã tiến vào sảnh chính.

Mà trong nháy mắt cô bước vào cửa đó, cô bèn ngây ngẩn cả người.

Bà Từ ngồi ở chỗ đó, sắc mặt hồng hào, tâm trạng cũng không tệ, làm gì có dáng vẻ của người mắc bệnh nặng?
Bên cạnh Tống Tử Ngôn, một đám người của Tống Gia đều có mặt, lúc này tất cả đều vây quanh bà Từ, đang nịnh nọt lấy lòng bà cụ.

“Bà nội, người....” Giai Kỳ vô cùng tức giận: “Tống Tử Ngôn, bà nội vẫn khỏe mà, sao ở trong điện thoại cậu lại nói bà bệnh nặng? Cậu có ý gì?” Tống Tử Ngôn nhún nhún vai, gương mặt tỏ vẻ không quan trọng: “Nếu tôi không nói như vậy thì cô có tới nhanh vậy không?”
“Được rồi.

Kỳ Nhi con cũng không cần tức giận, là bà bảo Tử Ngôn làm như thế.” Lúc này, bà Từ cười ha hả dàn xếp, sau đó cười híp mắt nói: “Kỳ Nhi à, con tới nhanh như vậy khiến bà nội rất vui mừng, chứng minh con vẫn còn rất hiếu thuận với bà.”
Nói xong những lời này, bà vẫy vẫy tay: “Nhanh, tới đây ngồi.” Gì? Trên mặt Giai Kỳ đều là nghi hoặc, đi qua ngồi xuống, sau đó hỏi: “Bà nội, bà vội vã gọi con về như vậy, rốt cuộc là có chuyện?”
Bà Từ thở dài, gương mặt ưu sầu: “Kỳ Nhi à, trong khoảng thời gian con quản lý việc làm ăn buôn bán của gia tộc này, bà nội vẫn luôn quan sát con, con rất cố gắng, cũng rất có lòng cầu tiến, chỉ là, năng lực của con vẫn chưa đủ.”
“Ngoại trừ chuyện quản lý Y Nguyệt coi như thành công, mấy việc làm ăn khác thành tích lại khá bình thường.” Nói đến khúc cuối, bà Từ muốn nói lại thôi.

Giai Kỳ run lên, vô thức mở miệng nói: “Vậy ý của bà nội là...”
Bà Từ cười cười, không đợi cô nói xong bèn ngắt lời: “Kỳ Nhi, suy cho cùng con vẫn còn trẻ, xí nghiệp của gia tộc lớn như vậy, việc làm ăn cũng nhiều như vậy, con muốn quản lý hết thảy thì vẫn có chút lực bất tòng tâm, đúng hay không?”
Giai Kỳ trầm mặc.

Bà nội nói không sai, kể từ khi làm chủ Tống Gia, phần lớn thời gian của cô đều dành cho công việc, thậm chí buổi tối nhân viên tan làm hết rồi mà cô vẫn phải ở lại văn phòng xem xét hạng mục.

Nói thật, cô quả thực cảm thấy hơi mệt mỏi.

Có điều cũng rất tốt.

Dù sao thì cũng tốt hơn việc trước kia cô bị người khác xem thường.
Bây giờ cô nắm đại quyền của Tống Gia ở trong tay, ai thấy cô cũng phải cung kính cúi mình, loại cảm giác này so với trước kia thì tốt hơn nhiều.

Bà Từ vừa cười vừa nói: “Kỳ Nhi, bà cảm thấy con không cần thiết phải mệt mỏi như vậy, như vậy đi, con lấy một ít cổ phần trong tay con ra, một cô gái như con, cầm nhiều cổ phần như vậy làm gì.”