“Tổng giám đốc, thật xin lỗi, chúng tôi không phải là có ý định đến muộn, nhưng do trên đường kẹt xe..” Trâm Hy thấp giọng nói, không dám nhìn thẳng Lăng Thành, mà là hơi hơi cúi đầu.

“Trâm Hy, cô nói vớ vẩn gì đấy!” Lúc này, Lệ Tố Tố tiến lên một bước, nhan sắc tuyệt đẹp có chút lửa giận: “Đây là nhân viên bảo vệ mới tới công ty chúng ta xin việc, cô gọi bậy bạ cái gì vậy?.”,
“Cái gì?!”
Xung quanh tất cả mọi người đều há hốc mồm, không thể tưởng tượng nổi, nhìn chằm chằm vào Lăng Thành !“Này cô đồng nghiệp này,, cô...!cô có nhận lầm người không?” Y Nguyệt cắn chặt môi, nhìn về phía Trâm Hy : “Anh ta tên là Lăng Thành, là bạn học cùng lớp cấp ba của tôi.

Cô nhìn vẻ nghèo túng trên người anh ta, anh ta làm sao có thể là tổng giám đốc được chứ?”.

Điều đó nghe đã vô lý rồi, chắc chắn không có khả năng như thế được! Làm gì có tổng giám đốc nào lại mặc quần áo hàng vỉa hè, đi xe điện? Chắc chắn là đã nhận nhầm người rồi.

Trâm Hy đưa điện thoại di động ra, mở ra trước mặt Y Nguyệt và Lệ Tố Tố: “Mời hai cô đây nhìn kỹ giúp cho, trưởng họ nhà họ Lăng của chúng tôi đã trực tiếp thông báo tổng giám đốc mới của công ty Hoa Ngưu chính là anh Lăng Thành đây, trong thông báo còn có cả ảnh của anh Lăng Thành đây nữa.

Vậy thì sai chỗ nào được chứ!”
“Anh ta ư?!”.
Trong chớp nhoáng, toàn bộ não Y Nguyệt như trống rỗng, Cô cảm nhận được đôi chân mình đang mềm nhũn ra tới mức suýt chút nữa là không đứng vững được nữa, bây giờ cô ta không cả dám nhìn vào mặt của Lăng Thành nữa.


Một bên Lệ Tố Tố cũng đang cắn chặt môi, Cô tuy là Phó giám đốc của công ty, ở trong công ty cô dưới một người trên mấy trăm con người, nhưng công ty này dù sao cũng là sản nghiệp của nhà họ Lăng.

Vậy mà, vừa rồi chính cô lại tuyên bố muốn đuổi việc tổng giám đốc.
 “Anh Lăng...!Lăng Thành” Lệ Tố Tố sắc mặt cực kỳ kém, cô ta bước qua đến phía Lăng Thành nhẹ giọng gọi.
Lăng Thành nhẹ cười một tiếng: “Y nguyệt là bạn cùng học của tôi, còn cô là Lệ Tố Tố, tiếng anh này của cô, tôi không dám nhận”.

Lăng Thành hất tay một cái, nói ngắt lời của cô ta, rồi sau đó quay người nhìn về phía ông đội trưởng đội bảo vệ.

Lúc này ông đội trưởng đội bảo vệ đã hoàn toàn bị tin này làm cho sốc tới mức choáng váng cả người, cả cơ thể của ông ta lảo đảo mấy bước liền, thiếu chút nữa thôi là ngồi sụp xuống đất rồi. 
“Ông bị đuổi”, 
Lăng Thành chỉ nói với ông ta một câu, rồi sau đó quay người đi về phía công ty.

Đi theo sau là cả một tốp vệ sĩ có cả nam cả nữ, từ cửa vào, anh ta đi qua đâu là ở đó lại có tiếng tiếng bàn luận ầm ĩ.

Mà Y Nguyệt và Lệ Tố Tố cũng đi theo sau anh ta, bộ dạng của hộ trông không được tốt cho lắm, mặc dù chân mang giày cao gót nhưng vẫn phải vừa đi vừa chạy bước nhỏ để theo kịp bước chân của Lăng Thành.


Lúc này đoàn người của Lăng Thành đi vào một cách rất khí thế.

Bên trong kiến trúc của công ty Hoa Ngưu cũng rất là khí thế, không gian như một cung điện tráng lệ vậy.

Tin tức tân tổng giám đốc đến nhận chức đã truyền khắp toàn bộ công ty, dọc theo đường đi của Lăng Thành, nhân viên nhao nhao đứng dậy cúi người chào anh ta.
“Tổng...!Tổng giám đốc!”.

Lúc này Lăng Thành đã đi vào đến văn phòng, Lệ Tố Tố và Y Nguyệt cũng theo vào tới, sau khi Lăng Thành ngồi vào ghế hai người họ ngay ngắn đứng trước mặt Lăng Thành đúng theo theo tác phong của công ty Hoa Ngưu.

Nói thật, Lệ Tố Tố và Y Nguyệt thật sự rất biết chăm sóc bản thân, nhìn họ cứ như hai cô tiên nữ vậy.
“Sếp Thành...!Tôi rất xin lỗi anh!”, Y Nguyệt cắn chặt môi, rồi tiếp tục nói: “Sếp Thành, tôi còn có thể ký kết hợp đồng cùng công ty chúng ta không? Sếp Thành, chỉ cần có thể ký hợp đồng, anh muốn tôi làm gì cũng được!”.
“Làm điều gì cũng được!?” Lăng Thành không nhịn được cười thành tiếng, anh ta đang định nói tiếp thì thư ký Trâm Hy gõ cửa bước vào.

“Thư tổng giám đốc, Tống Tử Ngôn của nhà họ Tống tới, nói là muốn bàn chuyện làm ăn với công ty của chúng ta”.

“Tống Tử Ngôn?” nhắc đến tên anh ta Lăng Thành liền tức giận, anh ta cười lạnh lùng một tiếng: “Bảo anh ta cút đi cho tôi!”.
“Vâng”.
Tại biệt thự nhà họ Tống, Bà Từ tổ chức một cuộc họp khẩn cấp, cả dòng họ mấy trăm con người lúc này toàn bộ tập hợp lại một nơi.
“Đi”, Bà Từ phủi phủi áo: “Ta nghe nói, vị tổng giám đốc mới nhận chức của công ty Hoa Ngưu là một thanh niên trẻ khoảng chừng hai mươi mấy tuổi, tuổi trẻ tài cao, nhà họ Lăng đúng là chẳng bao giờ thiếu nhân tài.

Mặc dù thái độ của họ không được tốt cho lắm, nhưng nhà Tống chúng ta vẫn phải tiếp tục tìm kiếm mối qua hệ hợp tác với họ, ai đồng ý đi nào?”.

Bà Từ thở dài một hơi, bà ta biết tất cả mọi người không muốn mặt dày tìm đến công ty đó nữa, nhưng nếu có thể hợp tác cùng công ty Hoa Ngưu thì vị thế dòng họ Tống sẽ được khẳng định hơn trong giới làm ăn.

Không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được.
Tống Tử Ngôn đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh, đứng lên và nói: “Bà, lần này tại sao chúng ta không cho Giai Kỳ đi thử xem sao?”.
“Bà...!Cháu...” Giai Kỳ đang muốn nói, nhưng bà Từ đã đứng dậy và nói: “Được rồi, quyết định vậy đi!”, rồi sau đó bà đi thẳng lên tầng và không một chút ngoảnh đầu lại nhìn.
Sau khi trở về nhà, trong lòng Giai Kỳ chỉ toàn là sự khó chịu, nhiệm vụ này căn bản là không thể hoàn thành được.

Ngày mai không biết sẽ phải nói như thế nào đây, Giai Kỳ không nghĩ ra được một điều gì hết chỉ cảm thấy toàn là phiền não.

Rồi cô ta gọi cho hai chị em thân thiết Uyển Đình và Hân Hân đến để tâm sự giãi bày.


Thế nhưng, sau khi gọi họ đến, tâm tình của cô cũng chẳng tốt hơn.

Vừa đến Uyển đình đã hỏi: “Chị Giai Kỳ, lão chồng vô dụng nhà chị đi đâu rồi?”, còn Hân Hân thì bước đến ngồi vào ghế sô pha, cầm lấy ly rượu vang đỏ đã được rót sẵn, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.Trong lúc họ đang nói chuyện cùng nhau thì bỗng nhiên có tiếng mở cửa, ngay sau đó Lăng Thành bước vào, trong tay anh ta kéo theo một bao tải đen đựng thứ gì đó, toàn thân hắn và chiếc bao tải trông rất bẩn thỉu.

Lăng Thành chẳng thèm để ý tới hai cô bạn thân thiết của Giai Kỳ, đặt ngay bao tải đen lên trên chiếc ghế sô pha.
“Lăng Thành, cậu còn mặt mũi trở về nhà tôi sao?”, lúc này bà Tịnh Lâm từ trong phòng nhanh chân bước ra, mặt có chút kém sắc, trừng mắt lên và lườm Lăng Thành một cái: “Cậu bây giờ càng ngày càng không coi ai ra gì hết phải không, không có chút quy củ nào nữa rồi!, hôm qua tại buổi hội họp mặt thường niên của nhà họ Tống, trước mặt bao nhiêu người anh dám cãi tay đôi với Tống Tử Ngôn tôi vẫn còn chưa xong với cậu, cậu còn mặt mũi trở về nhà này sao? Cậu dám vào nhà mà không thay dép sao? Cậu nhìn từ ngoài cửa vào đều là dấu chân của cậu đấy, cậu lại còn mang một cái túi bẩn thỉu này trở về theo, đã thế lại còn đặt ngay nó lên ghế sô pha? Cậu còn muốn ở cái nhà này nữa không hả? Tốt nhất cậu nên cút nhanh lên cho tôi đi!”.

Lăng Thành thở dài một hơi, đúng! đúng là anh ta đã làm bẩn căn phòng này, nhưng mấy năm nay tất cả việc nhà trong cái nhà có việc gì không phải do tay anh làm chứ? Lăng Thành không thèm tức giận, không thèm so đo, cũng không thèm cãi lại một câu nào.

Bà Tịnh Lâm bị anh ta làm cho suýt chút nữa là tức điên lên rồi.
“Ừ...” Lăng Thành chỉ trả lời một câu nhạt nhẽo.

Uyển Đình đứng một bên, nói ngắt lời Lăng Thành với một giọng điệu chế giễu: “Có những người ấy mà, một khi đã mặt dày, thì chính là hết cách cứu chữa.

Anh nói xem, anh chịu nhục nhã coi như xong, không còn gì để bàn cãi.

Thế nhưng, bây giờ chị Giai Kỳ đang thiếu 500 triệu, một người vô dụng như anh có giúp gì được cho chị ấy không, đã vậy anh lại còn không biết tự xấu hổ sao?”..