Lăng Thành cũng không để ý đến mấy lời chế giễu này.

Hắn nhún vai, tiện tay nhặt được một cái bình gốm.

Bên trong hang núi này có rất nhiều bình bình lọ lọ, không biết là ai để lại.

Đơn giản rửa qua một chút, Lăng Thành đảo mắt một vòng: “Tần Thủ Sinh, Tống Tử Ngôn, Hách Kiến, mấy người cởi quần áo ra đi.”
“Làm gì? Anh có bệnh à?” Hách Kiến tức giận nói.

“Luyện đan.

Cần nhóm lửa.

Bên ngoài trời mưa, cành cây cũng ướt hết rồi.

Chỉ có thể dùng quần áo của mấy người thôi.” Lăng Thành thản nhiên nói.
“Tại sao lại phải dùng quần áo của chúng tôi? Quần áo của anh không cởi được chắc?” Tần Thủ Sinh lập tức nhảy dựng lên: “Hôm nay lạnh như thế, chả nhẽ anh muốn chúng tôi bị đông cứng vào à?”
“Không muốn cởi thì thôi.” Lăng Thành phất phất tay: “Quần áo của mấy người quan trọng hơn mạng sống của chị dâu Lý Nam của mấy người nhiều.” Anh! Hách Kiến tức giận không hề nhẹ.

Tên này muốn kiếm chuyện à? Được, không phải anh nói anh biết luyện đan sao? Tôi cởi, tôi cởi! Lát nữa mà Lý Nam không tỉnh lại, tôi xem anh thu dọn hậu quả như thế nào!
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể cởi quần áo ra.

Bộ dáng của bọn hắn khiến đám người còn lại thấy thật buồn cười.

Rất nhanh sau đó đã nhóm được một đống lửa.

Bình gốm được gác ở trên đống lửa, bắt đầu luyện chế đan dược.
Mỗi một bước, Lăng Thành đều thực hiện đâu ra đấy, rất nghiêm túc.


Nhưng mà mấy người Tống Tử Ngôn và Hách Kiến lại thấy rất buồn cười.

Bây giờ bắt đầu luyện đan rồi ấy hả? Diễn sâu ghê.

Tên này cố ý lừa gạt mọi người, còn có thể giả thêm chút nữa hay không?
“Lăng Thành, anh như vậy mà cũng có thể luyện ra đan dược à?” Hách Kiến ôm bụng, cười chảy cả nước mắt: “Anh cũng đừng ở chỗ này lừa người, luyện đan sư thời cổ đại có lò luyện đan chuyên môn, anh chỉ dùng một cái bình vỡ, khoan nói đến việc có thể luyện được đan hay không, kiểu này nhìn cũng keo kiệt quá đấy.”
Đúng vậy, cái tên Lăng Thành này cũng buồn cười ghê, một cái vò mẻ đã có thể luyện ra đan dược? Coi bọn họ là con nít ba tuổi hả? “Ai nói cho cậu biết cái bình gốm này không thể luyện đan?” Lăng Thành từ tốn nói.
Thuật luyện đan chân chính, cái quan trọng không phải là sử dụng dụng cụ gì, mà là tỉ lệ chính xác của mỗi dạng nguyên liệu cùng với việc khống chế độ lửa thật tốt.

Tỉ lệ nguyên liệu chỉ cần có tâm thì ai cũng có thể làm được.

Nhưng mà khống chế độ lửa lại cực kỳ khó nắm bắt chuẩn xác.

Nhiệt độ quá cao, đan dược sẽ bị hỏng, nhiệt độ quá thấp thì đan dược lại không thể thành hình.

Cho nên, chuyện này vẫn luôn là vấn đề mà luyện đan sư cổ đại nhức đầu nhất.
Nhưng mà đối với Lăng Thành thì cũng không tính là vấn đề lớn.

Sau khi trở thành người tu luyện, Lăng Thành có thể lợi dụng chân khí trong cơ thể để khống chế độ lửa, có thể chính xác đến mức khống chế được mỗi một chi tiết nhỏ.

Cho nên đối với Lăng Thành mà nói, chỉ cần là dụng cụ có thể chịu được sức đốt của lửa thì đều có thể dùng để luyện đan.
Đương nhiên, những tình huống này, tất cả mọi người ở đó đều không biết.

Lúc này bọn họ đều cho rằng Lăng Thành là đang cố làm ra vẻ.

“Vẫn khá là tự tin nhỉ.” Lúc này, Hách Kiến lạnh lùng nở nụ cười, ánh mắt chuyển tới trên người Tiêu Diệu Vân: “Tiêu Gia là thế gia đồ cổ, Tiêu tiểu thư ở lĩnh vực này chắc có hiểu biết, chúng tôi muốn nghe một chút ý kiến của dân chuyên nghiệp, Tiêu tiểu thư cô nói xem dựa theo ghi chép của văn hiến cổ đại thì vật như vậy có thể luyện chế ra đan dược được không?”
Lúc hỏi ra câu này, Hách Kiến đắc ý liếc mắt nhìn Lăng Thành.


Tên này còn muốn tiếp tục giả vờ? Tôi sẽ khiến anh lòi đuôi cáo ngay lập tức.

Quả nhiên, ánh mắt của mọi người đều tập trung lại trên người Tiêu Diệu Vân.

Đúng thế, sao lại không nghĩ tới đại tiểu thư Tiêu Gia chứ? Cô là người có quyền lên tiếng nhất trong số những người ở đây.
Tiêu Diệu Vân cắn chặt môi.

Thực ra vừa rồi thời điểm Lăng Thành bắt đầu luyện đan, Tiêu Diệu Vân đứng ở một bên cẩn thận quan sát, đồng thời âm thầm xem xét.

Tiêu Diệu Vân có đọc qua sách cổ liên quan đến lĩnh vực luyện đan này.

Người xưa vô cùng mê tín, muốn luyện chế đan dược trường sinh bất lão.

Cho nên mới sinh ra cái nghề luyện đan sư này.

Có điều phần lớn luyện đan sư đều là dân lừa đảo.

Coi như thực sự có người biết luyện đan thì cũng không tùy tiện giống như Lăng Thành.
Tiêu Diệu Vân vẫn là nhẹ nhàng mở miệng nói: “Theo tôi được biết, dụng cụ mà luyện đan sư cổ đại sử dụng có Đan Lô, Đan Đỉnh, Thủy Hải, Thạch Lưu Bình, Cam Oa Tử, Hoa Trì các loại, tôi vẫn lần đầu tiên nghe nói có thể dùng bình gốm để luyện đan.”
Ồ! Âm thanh vừa dứt, tất cả mọi người ở đó phát ra tiếng nghị luận rầm trời.

Nghe gì chưa, đại tiểu thư Tiêu Gia cũng nói như vậy rồi.

Tên này không phải đang quấy rối thì là đang làm gì? Dưới sự nghị luận đó, không ít người đều nhịn không được nhìn về phía Tôn Đại Thánh.

Nhưng mà Tôn Đại Thánh lại giống như không nghe thấy lời nói của mọi người, lẳng lặng canh giữ ở bên cạnh vợ, tâm tình không thấp thỏm chút nào.

Trông thấy mọi người đang cười nhạo Lăng Thành, Tiêu Diệu Vân sốt ruột: “Kiến thức của tôi nông cạn, nói không được đầy đủ, không thể loại bỏ khả năng có người có thể dùng bình gốm luyện đan.” Cô thật là ngốc, vừa rồi chỉ lo phổ cập tri thức luyện đan cho mọi người, sao lại quên rằng nói những lời này ra sẽ dẫn tới việc Lăng Thành bị trào phúng cơ chứ!
“Ha ha, Tiêu đại tiểu thư, cô không cần che giấu thay Lăng Thành.” “Đúng vậy, lúc ban ngày cái tên con rể ở rể này cứu được cô từ trong miệng cá mập ra, cô không phải cần biết ơn hắn.

Hắn đang giả vờ đó!”
Tống Tử Ngôn cười một tiếng: “Chỉ sợ lát nữa cái bình kia bị nổ, như vậy cũng sẽ không luyện được đan dược.

Lăng Thành, đừng diễn nữa, anh có mệt hay không hả.”
Oành! Đúng lúc này, trong bình gốm bỗng nhiên phát ra một tiếng động lớn.

Tất cả mọi người đều thấy kinh hãi, dồn dập lui lại, chỉ thấy cái bình gốm kia không có vỡ, tiếng động vừa rồi là dưới nhiệt độ cao, khí lưu trong bình gốm sinh ra phản ứng rồi tạo ra tiếng đó.
Mà lúc này, Lăng Thành cũng từ từ mở bình gốm ra.

Trong chớp mắt này, tất cả mọi người nhịn không được đi qua, nhất thời cả cái hang núi lặng ngắt như tờ! Mấy cô gái nhịn không được kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc, cảm thấy chân cũng mềm nhũn ra.
Chỉ thấy dưới đáy bình gốm, có một viên đan dược màu đen, không chỉ có như thế, mùi thơm ngát của đan dược cũng tràn ngập trong không khí.

Cái gì?! Vậy mà… Hắn thật sự luyện chế ra đan dược?! Trong chớp mắt này, trong đầu tất cả mọi người đều trống rỗng, nhìn đan dược trong bình gốm, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
Giai Kỳ ở một bên lại càng cắn chặt môi, lúc này cô ngoại trừ kinh ngạc ra thì trong lòng cũng càng thêm tò mò! Ông chồng này của mình, mỗi lần đều có thể mang đến điều bất ngờ cho người ta, thực sự là càng ngày càng không thể nhìn thấu hắn.
“Đại Thánh, đan dược luyện xong rồi, tôi cho cô ăn đây.” Lăng Thành lấy đan dược ra, nhẹ nhàng cạy môi Lý Nam ra, nhét đan dược vào.

Vừa rồi đám người kia mỉa mai Lăng Thành, Tôn Đại Thánh không có lên tiếng quát là vị sợ ảnh hưởng tới việc hắn luyện đan.

Mà lúc này, nhìn thấy đan dược thật sự được luyện chế ra, Tôn Đại Thánh tán thưởng không thôi.
“Thành Tử, cám ơn anh.” Tôn Đại Thánh khẽ gật đầu, sau đó lẳng lặng chờ đợi Lý Nam tỉnh lại.

Cùng lúc đó, những người khác cũng cẩn thận lại gần, nín thở ngưng thần quan sát kết quả.

Sau 10 phút, sắc mặt Lý Nam có vẻ khá hơn trước đó một chút, nhưng không có tỉnh lại.

15 phút trôi qua, vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Nửa tiếng… Một tiếng!
“Thành Tử, có chuyện gì vậy?” Tôn Đại Thánh nhìn Lăng Thành, cũng không ngồi yên được nữa.


Lăng Thành cười nhạt một tiếng, trấn an nói: “Không có chuyện gì, trừ khử độc tính cần cả một quá trình, cô ấy bây giờ đã không có gì nguy hiểm, chưa đến buổi sáng ngày mai là có thể tỉnh lại rồi.”
Trong “Vô Cực Đan Thuật” có đủ loại đan dược, đối với chuyện bao lâu mới có hiệu quả thì không có ghi chép chi tiết.

Ví dụ như lúc trước luyện Thần Tiên Đan, lúc đó Lâm Tuyết ăn vào cũng không có phản ứng gì, nhưng cuối cùng vẫn thành công đột phá.
Tôn Đại Thánh bừng tỉnh gật đầu.

Nhưng mà những người khác lại cười lạnh liên tục.

Mặc dù việc Lăng Thành thành công luyện được đan dược khiến bọn họ rất kinh ngạc.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì Lăng Thành có thể luyện chế ra đan dược khả năng lớn là do ngẫu nhiên, nói trắng ra thì chính là ngu dốt.

Còn về chuyện có hiệu quả hay không thì mọi người cũng nhìn thấy, hoàn toàn chính là cố ý lừa gạt Tôn Đại Thánh.
“Tôn tổng, tôi thấy Lăng Thành chính là cố ý lừa gạt anh, cái gì mà hừng đông ngày mai có thể tỉnh, thuốc của hắn nếu hữu hiệu như vậy thì tại sao lại chẳng có chút phản ứng nào chứ?” Tần Thủ Sinh khoác lấy tay Tôn Đại Thánh, ra vẻ lấy lòng nói với Tôn Đại Thánh.
Lạnh quá, cmn lạnh quá đi.

Bờ vịnh vào ban đêm vốn đã lạnh, bây giờ bên ngoài còn có mưa, sấm chớp rền vang.

Nhớ tới quần áo của mình bị tên kia mang đi châm lửa, Tần Thủ Sinh tức giận ngay lập tức!
Mà đúng lúc này, điện thoại của Lăng Thành đinh đinh đinh vang lên.

Hơn 10 tin nhắn WeChat.

Đã trễ như vậy, ai còn gửi tin nhắn cho hắn chứ? Lăng Thành lấy điện thoại di động ra, kết quả vừa xem xong thì lập tức ngây người.

Cái cô Y Nguyệt này làm gì vậy? Gửi cho hắn nhiều hình như vậy làm gì?
Dưới sự điều khiển của tính tò mò, hắn nhấn download những hình này.

Kết quả vừa nhìn một cái, Lăng Thành nuốt nước miếng ực một cái! Những hình này đều là của chủ nhiệm lớp Đường Lam! Nói đến Đường Lam, Lăng Thành nhịn không được nhớ tới quãng thời gian còn đi học.

Mấy năm cấp ba, giáo viên hắn sợ nhất chính là Đường Lam.