Cô Đường Lam thật sự rất xinh đẹp, đồng thời cũng rất nghiêm khắc.

Mười mấy tấm hình này, góc độ chụp nào cũng có, đủ để thể hiện ra cái dáng người hấp dẫn kia.

Cmn! Cũng không biết Y Nguyệt muốn làm gì, đột nhiên gửi nhiều hình của Đường Lam như vậy! Mẹ nó, đột nhiên mở mấy tấm hình này ra, bị mấy người xung quanh thấy được.
Hách Kiến lập tức kêu to lên: “Mọi người mau nhìn, Lăng Thành đang xem ảnh chụp của người đẹp kìa, ha ha ha, tên này thật là buồn nôn mà, nhìn những thứ này cũng không thèm giấu đi.” Âm thanh vừa dứt, không ít cô gái đều lộ ra ánh mắt chán ghét.

Đàn ông hèn mọn thì dù ở đâu cũng khiến các cô chán ghét.
Lăng Thành vô cùng lúng túng, mau chóng tắt điện thoại, mắt nhìn bốn phía hóa giải lúng túng.

Kết quả nhìn xung quanh một vòng, Lăng Thành lập tức đứng lên! Cau mày! “Anh đứng lên đột ngột như vậy làm gì, có bệnh à?” Hách Kiến quát to một tiếng.
Lăng Thành không nói gì, mà chỉ nhìn vách tường một lúc lại nhìn cửa hang một lúc, sau đó thở sâu, lắc đầu nói: “Cái hang núi này có chút không tốt.” Giai Kỳ và Tôn Đại Thánh đều có chút mơ hồ.

Hắn đang nói cái gì? Hang núi này sao cơ?
Lăng Thành chỉ vào vịnh nước cách hang núi mấy trăm mét, chậm rãi nói: “Đứng ở chỗ này nhìn ra chỗ vịnh nước lúc trước chúng tôi thi đấu bơi lội, có thấy giống một con thủy long (rồng nước) uốn lượn hay không?”
Tôn Đại Thánh và Giai Kỳ nhìn theo ánh mắt của hắn, quả nhiên, ở vịnh nước phía xa xa, trong màn đêm tối mịt thật đúng là giống như có một con rồng nằm ở nơi đó.

Lăng Thành tiếp tục nói: “Cái này trong phong thủy học được gọi là Long Du Thiển Thủy, là điềm dữ vô cùng không tốt, cho nên con cá mập lúc trước chúng tôi gặp phải cũng không đơn thuần là do máu heo dẫn tới.”
Tôn Đại Thánh mặt mũi tràn đầy kinh ngạc: “Thành Tử, anh còn hiểu phong thuỷ?” “Hắn thì biết cái gì!” Tống Tử Ngôn liếc mắt một cái: “Tên này nếu là hiểu phong thủy thì có đến nỗi phải làm một thằng con rể ở rể không?”
Ha ha ha! Một đám người cười vang lên.


Tôn Đại Thánh có chút không hiểu, hắn thấy Lăng Thành không giống như đang nói đùa.

Nhịn không được hỏi: “Thành Tử, cái vịnh nước này là Long Du Thiển Thủy, vậy thì liên quan gì đến hang núi chỗ chúng ta đang đứng đây?”
Lăng Thành không để ý ánh mắt của những người khác, nhìn Tôn Đại Thánh, ngữ khí kiên định: “Đương nhiên là có liên quan, phía trên hang núi này là vách núi, tư thế của toàn bộ vách núi giống như một con hổ đói đang xuống núi, mà vị trí của cái hang núi chỗ chúng ta đang đứng đây chính là miệng hổ.”
Nói xong, Lăng Thành vừa chỉ cái vịnh nước kia vừa nói: “Rồng lên bờ, gặp Hổ xuống núi, điển hình của thế long tranh hổ đấu, cậu nói xem, chúng ở ngay trong miệng con hổ đói, có thể tốt được sao? Loại bố cục này, một khi có người đi vào thì rất dễ dàng xảy ra chuyện.”
Oa! Nghe nói như thế, đám người bắt đầu xôn xao.

Tống Tử Ngôn thực sự nhịn không được, nói: “Lăng Thành, anh lại muốn làm cái gì nữa? Cái gì mà Long Du Thiển Thủy, long tranh hổ đấu, tất cả mọi người đang chuẩn bị nghỉ ngơi đó, anh đừng có nói linh tinh.”
Tên này có bệnh à, lại còn mê tín nữa chứ, gì mà luyện đan gì mà phong thủy, thầy bói à? Hách Kiến cười nhạo một tiếng, nói tiếp: “Tống Tử Ngôn, cái tên con rể ở rể của Tống Gia mấy người sao cứ thần thần bí bí thế?”
“Ai biết được? Đoán chừng đi ở rể nên trong lòng hậm hực, nghẹn thành bệnh tâm thần đó.” Tống Tử Ngôn tức giận nói.

Hai người kẻ xướng người họa, Lăng Thành cũng không nói gì.

Nhìn xung quanh một vòng, vẫn lắc đầu nói: “Có nguy hiểm hay không tôi cũng không nắm chắc được, tóm lại ngủ ở nơi này đối với mọi người không có chỗ nào tốt.

Vì bảo đảm vẹn toàn, đêm nay tôi sẽ không ngủ ở chỗ này.

Đại Thánh, cậu có muốn đi cùng tôi tìm chỗ khác không?”
“Tôi…” Tôn Đại Thánh do dự một chút, cúi đầu nhìn Lý Nam còn đang hôn mê bất tỉnh, cười khổ nói: “Tôi không đi đâu, bên ngoài trời còn đang mưa.

Tôi sợ vợ tôi không chịu được…” Hắn rất muốn đi cùng Lăng Thành ra ngoài tìm chỗ nghỉ khác, nhưng mà mang theo vợ đang hôn mê như vậy quả thật là không tiện.

Lăng Thành gật gật đầu, sau đó nhìn những người khác một cái: “Mấy người có ai muốn đi cùng tôi không?” Mặc dù hắn cũng không có thiện cảm gì với mấy tên con nhà giàu này nhưng vẫn hỏi bọn họ một chút, coi như không thẹn với lương tâm.

Có điều rất rõ ràng, ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn giống như nhìn một thằng ngu vậy.
Bên ngoài mưa sấm đùng đùng, tên này có bệnh mới muốn đi ra ngoài.

Ha ha ha! “Lăng Thành, đừng làm rộn.” Giai Kỳ lôi kéo Lăng Thành, cắn môi nói khẽ, sắc mặt ửng hồng.

Vừa rồi suýt chút nữa cô đã tin tưởng lý luận phong thủy học của Lăng Thành, nhưng bây giờ đã tỉnh táo hơn rồi.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, tình cảm giữa cô và hắn có hơi ấm lên một chút.

Cái gì mà long tranh hổ đấu đều là nói bừa hết.

Hắn chính là muốn mượn cớ để được ngủ riêng một chỗ với cô, sau đó…
Trong lòng nghĩ vậy, khuôn mặt Giai Kỳ càng nóng, trong lòng cũng ngại ngùng không thôi.

Đồng thời lại có chút tức giận, mưa lớn như vậy, thân con gái như cô đi ra ngoài thì khác nào chủ động dầm mưa cho cảm lạnh chứ?
“Tôi không có làm rộn, tôi nghiêm túc mà.” Lăng Thành nói.

Vợ như này là như nào? Sao mặt lại đỏ như vậy? “Tôi… Tôi đi với anh.” Đúng lúc này, bóng người yểu điệu từ trong đám người đi ra, chính là Tiêu Diệu Vân.


Vừa rồi thời điểm Lăng Thành luyện đan, là cô đã làm hại hắn bị đám người kia trào phúng, nếu như lần này lại không ủng hộ hắn, trong lòng cô sẽ càng áy náy.
Gì? Tiêu Diệu Vân muốn đi cùng Lăng Thành? Dựa vào cái gì chứ? Nữ thần dựa vào cái gì mà lại đi cùng hắn chứ? Lần này, người của Tiêu Gia ngồi không yên! Lăng Thành là người đã có gia đình, Tiêu Diệu Vân thì đến cả bạn trai cũng không có, muốn đi cùng hắn là ra làm sao?
“Tiêu đại tiểu thư, mấy lời tầm phào ngu ngốc này mà cô cũng tin à?” “Đúng vậy đó, ai biết hắn rốt cuộc muốn làm cái gì.

Tên này cố tỏ ra thần thần bí bí, cô thấy rồi đó, hắn khoác lác là biết luyện đan, thế nhưng chị dâu Lý Nam đến bây giờ còn chưa tỉnh lại! Đừng để bị hắn lừa chứ!”
Nghe thấy lời này, Hách Kiến lập tức chen vào nói: “Tôn tổng, tôi biết tỏng rồi, tên này biết đan dược hắn luyện ra không có hiệu quả, cho nên muốn tìm cớ chạy thoát thân.

Anh cũng đừng để bị hắn lừa.”
Nói xong, Hách Kiến đầy mặt đắc ý.

Tên Lăng Thành này còn muốn lươn lẹo? Còn may hắn vẫn nhanh trí.

“Đúng, đúng, Hách Kiến nói không sai.” “Hắn chính là muốn chạy trốn, hắn biết chúng ta sẽ không có người nào đi cùng hắn nên cố ý bịa ra một cái lý do.”
Nhưng mà Tôn Đại Thánh cơ bản là không thèm để ý đến bọn họ.

Lăng Thành nghe bọn họ nói vậy, lửa giận bốc lên phừng phừng.

Mẹ nó, không để ý đến bọn họ, bọn họ lại dây dưa không dứt?! Có điều Lăng Thành cũng lười giải thích thêm: “Mấy người tin hay không thì tùy, có điều đến lúc thật sự xảy ra chuyện thì mấy người đừng có khóc lóc kêu gào cầu xin tôi tới cứu mấy người.”
Ha ha ha… Tên này thật đúng là biết diễn.

Nghe nói như thế, đám người nhịn không được cười phá lên, mặt mũi ai nấy đều tràn đầy khinh thường.

Hách Kiến cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi cầu xin anh tới cứu? Anh nằm mơ giữa ban ngày à? Tôi cho anh biết, nếu thật mà có chuyện như thế, tôi sẽ quỳ xuống nhận anh làm ba.” Tên này thật đúng là xem mình như chúa cứu thế? Thật là tức cười.
Lăng Thành lộ ra vẻ tươi cười, từ tốn nói: “Được, vậy chúng ta đánh cược đi, nhớ kỹ lời cậu nói, đến lúc đó đừng có mà chơi xấu.” “Đồ điên, anh lại lắm mồm thêm một câu thử xem?!” Hách Kiến lập tức nổi bão, đang muốn xông lên thì lại bị Lâm Tuyết ngăn cản.
“Tuyết Nhi, em cũng tin chuyện ma quỷ của hắn hả?” Lâm Tuyết tức giận đáp lại nói: “Tôi không có tin hắn, tôi ngăn anh lại là muốn để cho ngươi bình tĩnh một chút, lần du xuân này là mấy người nhà anh tổ chức, anh có thể đừng manh động như vậy hay không hả.”

Thực ra vừa rồi trong nháy mắt đó Lâm Tuyết cũng muốn đi cùng Lăng Thành ra ngoài, nhưng nghĩ lại thì cô vẫn chọn tin tưởng mọi người.

Dù sao những lời Lăng Thành vừa nói quả thật có chút nói quá lên, chỉ là đi vào một cái hang núi, làm sao lại có tai hoạ cho được?
“Huynh đệ, tôi đi trước.” Lăng Thành lười nói chuyện với đám người kia, quay về phía Tôn Đại Thánh nói.

Hắn biết, Tôn Đại Thánh rất muốn đi cùng hắn, nhưng mà vợ cậu ta còn đang hôn mê, thật sự là không tiện.

Tôn Đại Thánh gật gật đầu: “Được.”
Ở chỗ cách hang núi mấy chục mét, Lăng Thành dùng nhánh cây và lá dừa dựng một cái nhà cỏ đơn sơ.

Giai Kỳ và Tiêu Diệu Vân đều có chút lúng túng.

Có điều Giai Kỳ trông có vẻ bình tĩnh hơn một chút.

Lăng Thành cố ý cùng mọi người tách ra, khẳng định là muốn cùng cô đắm chìm trong thế giới chỉ có hai người.

Bây giờ Tiêu Diệu Vân cũng đi theo, Lăng Thành cũng không dám xằng bậy.
“Mặc dù đơn sơ nhưng cũng ở tạm được, haizz… Hai người sao vậy?” Lăng Thành hào hứng chuẩn bị nhà cỏ xong xuôi, nhìn một chút hai vị nữ thần đang đứng ngốc lăng ở một bên, cười hỏi.

“Anh chỉ làm có một chỗ để ở thôi à?” Giai Kỳ tức giận hỏi.

Hơn nữa không gian bên trong cũng không rộng, quả nhiên hắn không có ý gì tốt cả.
Tiêu Diệu Vân cũng ngại ngùng không chịu được, lúc này rất muốn trở về hang núi, nhưng nhìn thấy sau lưng tối đen như mực, cô không đủ can đảm quay về.