====================================

◎ “Cô ấy là một kẻ biến thái! “(Bản cập nhật thứ hai)◎

Nguyên nhân tử vong của nạn nhân, thủ pháp của hung thủ từng bước từng bước được khôi phục lại, giống như một bộ mảnh ghép dần dần được khôi phục lại, họ hình như cách hung thủ càng ngày càng gần.

Mọi người vừa trở lại văn phòng, Bạch Mộng đã nhận được điện thoại của cảnh sát khu vực. Cô nghe được vài câu, vội vàng quay đầu báo cáo với Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, cảnh sát khu vực 3 nói, tìm được Ngụy Ứng Thiên rồi, cảnh sát khu vực đó đang chuyển anh ta đến đây.”

“Tìm được rồi?!” Lục Anh kích động, “Hắn ta có thừa nhận tội ác ha thuốc, giết người, phóng hỏa của mình không? ”

Bạch Mộng lắc đầu phủ nhận: “Hắn ta thừa nhận việc mình tối hôm qua lẻn vào nhà chị gái trộm cắp thôi, người thì không phải do hắn giết. ”

Hơn ba giờ chiều, Ngụy Ứng Thiên được đưa tới.

Đó là một người đàn ông cao, gầy, ngoài ba mươi tuổi, râu không cạo, tóc khá dài, trông hơi tiều tụy. Hắn ta chính là người đã xuất hiện trong camera giám sát vào tối qua.

Ngụy Ứng Thiên ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt xám xịt.

Khi Cố Ngôn Sâm bước vào, Lục Anh đã ghi xong  thông tin cơ bản của hắn ta.

Ngụy Ứng Thiên vừa gạt nước mắt vừa kể chuyện tối qua, vẻ mặt lộ vẻ vô cùng hối hận: “Tôi đã từng đánh bạc, nhưng đó đều là chuyện của quá khứ. Hiện tại tôi chỉ muốn trả hết nợ, sống thật tốt. Chị gái tôi là người vô cùng giàu có. ”

“Hôm qua, tôi đến Bến Viễn, mượn điện thoại di động gọi cho chị gái, cầu xin chị ấy giúp mình, chị ấy vừa nghe thấy giọng tôi đã cúp luôn điện thoại. Buổi tối, lúc ngủ trên băng ghế đá trong công viên nhỏ, càng nghĩ càng tức, nên tôi muốn đến nhà chị ấy tìm người. Hơn hai giờ sáng, tôi trèo qua cửa sổ từ tầng hai vào.”

“Sau khi đi vào, theo trí nhờ mò mẫm tìm ở lầu một nửa ngày, cũng chỉ tìm được hai trăm đồng tiền giấy, sau đó tôi đi lên tầng hai…”

Ngụy Ứng Thiên dừng một chút: “Tôi vốn định vào xem có thứ gì đáng giá không, nhưng khi đi ngang qua cửa phòng ngủ của cháu gái, tôi thấy có bóng người đứng bên trong, tôi tưởng là chị gái mình đi dém chăn cho con. Sợ đến mức tim ngừng đập, sợ bị bọn họ phát hiện ra, bèn vội vàng trèo tử cửa sổ tầng hai ra ngoài, sau đó thì vội vàng rời đi… Hôm nay, thấy có người điều tra, mới biết tối hôm qua nhà bọn họ xảy ra hỏa hoạn…”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Anh có thấy rõ bóng dáng người đó không? ”

Ngụy Ứng Thiên lắc đầu: “Không rõ lắm, về sau nghĩ kĩ lại, thì giống như bóng ma…”

Lục Anh hỏi: “Có phải trước đây anh từng chặn Kiều Tư Tư trên đường tan học không? ”

Ngụy Ứng Thiên nói: “Tôi đã làm chuyện hồ đồ đó, nhưng tôi cũng chỉ muốn hù dọa bọn họ thôi. Dù sao đó cũng là chị gái ruột của mình, Kiều Tư Tư cũng là cháu gái ruột của tôi, nếu bọn họ còn sống thì kiểu gì cũng giúp đỡ tôi được chút đỉnh, tốt xấu gì cũng không để cho tôi chết đói, bọn họ chết, tôi cũng chẳng được mấy xu.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Hôm qua anh đến Bến Viễn khi nào? ”

Ngụy Ứng Thiên nói: “Chắc là khoảng hơn sáu giờ chiều, ngồi trên xe kéo hàng tới.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Nhớ biển số xe không? ”

Ngụy Ứng Thiên nói: “Không nhớ, là một chiếc xe cúp vàng. ”

Cố Ngôn Sâm và Lục Anh hỏi đi hỏi lại mấy lần, xác nhận dấu chân kia là do Ngụy Ứng Thiên để lại khi tẩu thoát.

Kích thước và hoa văn của đế giày hoàn toàn phù hợp.

Thẩm vấn Ngụy Ứng Thiên xong, Cố Ngôn Sâm và Lục Anh đi ra khỏi phòng thẩm vấn, Bạch Mộng trực tiếp hỏi: “Sao rồi? ”

Lục Anh tổng hợp thông tin: “Điện thoại di động của Ngụy Ứng Thiên đã treo từ khi hắn ta nợ tiền, lúc tìm thấy hắn thì trong người hắn chẳng còn xu nào, chứ đừng nói là đặt đồ ăn mang về, cũng không tìm thấy thuốc trên người, khả năng cao là không phải hắn. Hắn chỉ có một bộ quần áo này, trên đó không có vết máu, tôi cảm thấy hắn không phải kẻ giết người, phóng hỏa đêm qua.”

Cố Ngôn Sâm tỏ ra dè dặt với phân tích của Lục Anh, Ngụy Ứng Thiên là một con bạc miệng đầy dối trá, lời nói của hắn ta không nên tin hoàn toàn.

Hắn hỏi Bạch Mộng “Bên chỗ cô thì sao? Có tiến triển gì không? ”

Bạch Mộng nói, “Cửa hàng cá dưa chua nói phải mất một buổi tối mới có thể tổng hợp được danh sách gọi đồ ăn ngày hôm qua.”

Cố Ngôn Sâm gật đầu: “Vậy thì tiếp tục theo dõi đi.”

Giao nhiệm vụ xong, Cố Ngôn Sâm nhìn đồng hồ, vừa qua năm giờ, đã đến lúc hắn và Thạch Khiết gọi điện thoại.

Cố Ngôn Sâm có dự cảm, có lẽ hắn sẽ biết được một phần sự thật từ nhân chứng này.

Để tránh tạp âm, Cố Ngôn Sâm đi vào phòng họp, lấy tai nghe, tiến hành ghi âm cuộc gọi, điện thoại vang lên một hồi, sau đó phía đối diện truyền đến giọng nói của một cô gái: “Xin chào. ”

Cố Ngôn Sâm nói rõ thân phận của mình và thảm kịch của gia đình Kiều Tư Tư.

Thạch Khiết đối diện có chút kinh ngạc, sau đó cô nức nở nói: “Anh hỏi đi ạ, em biết được điều gì sẽ nói hết với anh.”

Cố Ngôn Sâm hỏi trước một ít chuyện liên quan đến Kiều Tư Tư, cách nói của đối phương không khác những gì Thu Hiểu Tuyết và ban giám hiệu nói.

Sau đó, hắn hỏi đến trên người Thu Hiểu Tuyết.

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Sáng nay chúng ta đã gặp Thu Hiểu Tuyết, cô ấy và Kiều Tư Tư là bạn tốt phải không? ”

Thạch Khiết ở phía bên kia điện thoại dừng một chút: “Bạn tốt ạ? Cô ta nói như vậy ạ? Trong lớp chỉ có Kiều Tư Tư đồng ý làm bạn với Thu Hiểu Tuyết thôi, em đã sớm cảnh cáo bạn ấy, không được thông cảm với cô gái kia, lúc đó bạn ấy thấy Thu Hiểu Tuyết không có ai giúp đỡ mới làm bạn với cô ta, kết quả bạn ấy giống như bị dính vào thứ ghê tởm, làm thế nào cũng không quăng ra được.”

Cố Ngôn Sâm nghe ra được một chút oán giận, hắn mở miệng hỏi: “Em có thể nói chi tiết hơn được không.”

“Ban đầu, Kiều Tư Tư thỉnh thoảng có lòng tốt, bọn em cùng Thu Hiểu Tuyết làm bài tập nhóm. Sau khi hợp tác chấm dứt, Thu Hiểu Tuyết bèn hỏi Kiều Tư Tư hai người có thể làm bạn được không, Kiều Tư Tư có nhiều bạn bè, tất nhiên bạn ấy sẽ đáp ‘Tất nhiên là được rồi!’.” 

“Nhưng từ đó trở đi, Thu Hiểu Tuyết bắt đầu dính lấy bạn ấy. Ăn cũng phải ăn cùng nhau, đi vệ sinh cũng phải đi cùng nhau, sau giờ học phải cùng nhau về, thậm chí có đôi khi đi học cũng phải đi cùng nhau. Có chuyện gì xảy ra, cô ta cũng sẽ nói với Tư Tư đầu tiên. Hai người giống hệt như chị em song sinh vậy.”

Cố Ngôn Sâm hỏi: “Vậy Thu Hiểu Tuyết đối với Kiều Tư Tư có tốt không? ”

“Tốt lắm ạ, chính xác hơn thì cô ta đối xử với Kiều Tư Tư tốt vô cùng, thậm chí là tốt đến mức bất bình thường. Gia cảnh Thu Hiểu Tuyết không tệ, cha mẹ ly hôn, cũng chẳng quản cô ta tiêu tiền ra sao, Thu Hiểu Tuyết bắt đầu mua đồ uống cho Kiều Tư Tư, mua văn phòng phẩm, thậm chí còn tích góp tiền mua tạp chí ngôi sao, ảnh chụp các loại cho bạn ấy, Kiều Tư Tư đều nhận hết.”

“Em đã nhắc nhở bạn ấy rất nhiều lần, đừng ham những thứ rẻ tiền này, nhưng Kiều Tư Tư nói, nếu mình không nhận, sẽ khiến Thu Hiểu Tuyết mất hứng. Thu Hiểu Tuyết chỉ là quá cô đơn, mới muốn làm bạn bè với bạn ấy, không nên cô phụ ý tốt của Thu Hiểu Tuyết. ”

“Hai người đó dính nhau hơn nửa năm, Thu Hiểu Tuyết thích mua quần áo, giày dép, đồ ăn vặt cùng loại với Kiều Tư Tư, cô ta sẽ đi theo phía sau Kiều Tư Tư yên lặng nhìn chăm chú vào bạn ấy, thậm chí còn đem bao bì thực phẩm Kiều Tư Tư ăn xong cất đi.”

“Ban đầu, Kiều Tư Tư cảm thấy Thu Hiểu Tuyết có chút dính người, sự ỷ lại có chút cao, cũng không quá để ý. Nhưng sau đó, Kiều Tư Tư phát hiện, Thu Hiểu Tuyết còn có dục vọng độc chiếm. Kiều Tư Tư chỉ cần nói chuyện với người khác, cùng người khác làm cái gì, Thu Hiểu Tuyết đều sẽ quấn lấy bạn ấy, nổi giận, chất vấn bạn ấy có phải không coi mình là người bạn tốt nhất hay không. ”

“Kiều Tư Tư tổ chức sinh nhật, Thu Hiểu Tuyết mua cho bạn ấy một cái bánh kem rất lớn. Lúc Thu Hiểu Tuyết sinh nhật, Kiều Tư Tư quên chúc sinh nhật cô ấy vào lúc 0 giờ, khiến Thu Hiểu Tuyết giận dỗi rất lâu, nói trong lòng Kiều Tư Tư không có cô ta. Cô ta còn thường xuyên treo chuyện này ở bên miệng, giống như Kiều Tư Tư đang nợ cô ta, có lỗi với cô ta vậy.”

“Ngay cả Kiều Tư Tư nói với em vài câu, Thu Hiểu Tuyết cũng đến hỏi bạn ấy, nhưng cho dù bạn tốt đến thế nào, cũng đâu phải chỉ có một mình cô ta.”

Thạch Khiết nói đến đây dừng một chút, “Sau đó, chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.”

“Kiều Tư Tư cảm thấy, Thu Hiểu Tuyết quá phiền phức, nhưng bạn ấy lại không muốn đắc tội với cô ta, chỉ có thể nghĩ cách trốn tránh. Có một lần bạn ấy nói với Thu Hiểu Tuyết, cuối tuần mình phải ở nhà ôn tập, sau đó hẹn mấy người bọn em có quan hệ tốt đi ra ngoài dạo phố với nhau. ”

“Nhưng bọn em không ngờ đến, đi được nửa đường, bọn em đang ăn xúc xích nướng, Thu Hiểu Tuyết tới. Cô ta hỏi Kiều Tư Tư: ‘Không phải cậu nói mình ở nhà ôn tập à?’ Kiều Tư Tư giải thích các kiểu, nói cô ấy bị mọi người gọi đến góp vui. Thế nhưng Thu Hiểu Tuyết vẫn không tin, hai người ở trên đường cãi nhau một trận, suýt chút nữa thì đánh nhau. ”

“Khi đó Thu Hiểu Tuyết cầm lấy cái kìm nướng xúc xúc, khoa tay múa chân đe dọa đâm vào mắt Kiều Tư Tư, nói nếu đâm mù mắt bạn ấy, thì bạn ấy sẽ không thể nhìn ai khác nữa, sẽ không thể làm bạn với ai được nữa, bọn em lúc đó thấy rất sợ hãi…”

“Sau đó, Kiều Tư Tư mới ý thức được, Thu Hiểu Tuyết không bình thường, bạn ấy quyết đoán kéo Thu Hiểu Tuyết vào danh sách đen. Sau đó, Thu Hiểu Tuyết lại tới tìm, khóc lóc cầu xin bạn ấy, hy vọng bọn họ có thể trở lại làm bạn tốt. Cô ta còn nói, cô ta chỉ có một mình mình Kiều Tư Tư mà thôi.”

“Lúc đầu, Kiều Tư Tư từ chối, nhưng sau đó phát hiện, Thu Hiểu Tuyết sẽ gõ cửa nhà bọn họ vào ban đêm, ở cửa hét lên: ‘Tại sao cậu lại kéo tôi vào danh sách đen, không phải cậu đã đồng ý làm bạn cả đời với tôi sao?’ Cô ta thậm chí…” Thạch Khiết nói tới đây, vẻ muốn nói lại thôi.

“Thậm chí cái gì?” Cố Ngôn Sâm truy hỏi.

Lúc này Thạch Khiết mới ấp úng nói ra: “Cô ta thậm chí còn nói, nếu Kiều Tư Tư không quay về làm bạn với cô ta, cô ta sẽ tự hại mình, cô ta sẽ khắc tên Kiều Tư Tư lên cánh tay mình, để nguyên hình dạng máu me be bét rồi gửi cho bạn ấy. Cô ta còn nói, mình phải làm như thế nào, có phải đợi đến khi cô ta chết, thì Kiều Tư Tư mới quay về làm bạn với cô ta hay không? ”

Thạch Khiết tiếp tục nói: “Xảy ra chuyện như vậy, bọn em đều cảm thấy Thu Hiểu Tuyết rất biến thái… Sau đó bị giày vò đến mức không thể làm gì khác, thầy cô giáo cũng gọi hai người đến nói chuyện, hỏi xem có chuyện gì xảy ra, Kiều Tư Tư mới thêm lại Thu Hiểu Tuyết.”

“Kết quả tình trạng của Thu Hiểu Tuyết càng ngày càng nghiêm trọng, bản thân cô ta mỗi ngày làm gì, nói gì, đều gửi cho Kiều Tư Tư, mình mua cái gì, cũng nhất định phải mang cho bạn ấy một phần. Cô ta nói rằng chỉ có như vậy mới là người bạn tốt thực sự … Cô ta coi Kiều Tư Tư là người bạn duy nhất của mình, thì Kiều Tư Tư cũng phải đối xử tốt với cô ta như thế, đặt cô ta ở cùng một vị trí. ”

Đây là một người bạn tốt ư?

Có một mối quan hệ méo mó đã được hình thành giữa hai cô gái.

Kiều Tư Tư rơi vào vụ bắt cóc tình bạn của Thu Hiểu Tuyết.

Nghe xong những lời này, Cố Ngôn Sâm rốt cục cũng hiểu được, vì sao Thạch Khiết lại đánh giá Thu Hiểu Tuyết như vậy, cũng hiểu vì sao khi giáo viên chủ nhiệm khi nhắc tới cô ấy, lại có biểu tình như vậy.

“Ngay từ đầu bọn em đều cảm thấy Thu Hiểu Tuyết là một bạn học bình thường, nhưng không ai ngờ tới…” Thạch Khiết nói đến đây, thở dài một hơi, “Mấy ngày trước, Kiều Tư Tư còn vui vẻ nói với em, cậu ấy đi du học, rốt cuộc cũng có thể rời xa cô ta.”

Nói đến đây, Thạch Khiết có chút sợ hãi: “Nhà bọn họ… Chết như thế nào vậy ạ? Không phải là do Thu Hiểu Tuyết làm chứ ạ? ”

Cố Ngôn Sâm nói: “Vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra.”

Sau đó hắn cúp điện thoại, đem bản ghi âm gửi cho Lục Anh để chỉnh lý lời khai.

Bên Bạch Mộng cũng nhận được tin nhắn phản hồi từ cửa hàng cá dưa chua, cô nhanh chóng kiểm tra, báo cáo với Cố Ngôn Sâm: “Đội trưởng Cố, tôi đã quét sổ địa chỉ, trong số những người mà Kiều Tư Tư quen biết, quả nhiên có người gọi phần mang đi giống hệt, anh đoán xem là ai? ”

Cố Ngôn Sâm trong lòng sớm đã có đáp án: “Thu Hiểu Tuyết. ”

Bạch Mộng gật đầu: “Đúng, chính là cô ấy! ”

Càng ngày có càng nhiều chứng cứ, đều chỉ về phía Thu Hiểu Tuyết.

Mặc dù mọi người không muốn tin, cho dù đó chỉ là một cô gái mười mấy tuổi nhưng lại sát hại một nhà ba  người, buộc họ phải nhìn thẳng vào sự thật và tính đến khả năng này.

Nhưng liệu đó là sự thật sao?

Cố Ngôn Sâm cảm thấy mình hình như đã bỏ sót thông tin nào đó.

Tác giả có chuyện muốn nói:

Không phải là bách hợp, chỉ là một người bạn tốt thôi. Sự sạch sẽ và ám ảnh về tình bạn của một số người thậm chí còn vượt qua cả yêu cầu đối với tình yêu. Có thể không có sự cảm thông và thất vọng giữa các cặp đôi, nhưng với tư cách là một người người bạn tốt, điều đó hoàn toàn không thể xảy ra.

Tình bạn này cuối cùng trở thành một gánh nặng.