====================================

◎ “Cả đời này cậu ấy sẽ không bỏ rơi em được nữa.”(2 gộp 1)◎

Đến sáu giờ chiều, Thu Hiểu Tuyết lại bị đưa đến cục thành phố Bến Viễn, lần này hoàn toàn khác với lần trước.

Vào buổi sáng, cô bé đến đây với tư cách là người có liên quan đến vụ án, bây giờ thì bị giam giữ trong phòng thẩm vấn với tư cách là nghi phạm.

Cảnh sát hình sự tìm Thu Hiểu Tuyết nhập lại thông tin cá nhân, Cố Ngôn Sâm dẫn theo những người khác vào phòng quan sát trước.

Thẩm Quân Từ hoàn thành công tác pháp y, cũng tới ngồi trong phòng quan sát nghe.

Cố Ngôn Sâm nói: “Để cô bé ở một mình một lúc.”

Đây là chiến lược thẩm vấn mà ở đó, điều tra viên sẽ để cho nghi phạm ở một mình trong một căn phòng không cửa sổ, nơi có thể quan sát được toàn bộ tình trạng của họ. Không gian kín sẽ khiến cho nghi phạm căng thẳng, tạo thuận lợi cho việc hỏi ra sự thật.

Chờ cảnh sát hình sự bên trong rời khỏi, Thu Hiểu Tuyết cúi đầu xuống. Cô gái có ngoại hình xinh đẹp, biểu cảm dịu dàng, bình tĩnh, chính là hai bên má có chút ửng hồng ốm yếu.

Cô ấy tựa như không có chút lo lắng nào cho cuộc thẩm vấn tiếp theo, thay vào đó, miệng liên tục lẩm bẩm.

Cố Ngôn Sâm phát hiện ra điểm này, hắn nói với Bạch Mộng: Khuếch đại thanh âm lên, nghe xem cô bé đang nói gì? ”

Bạch Mộng đeo tai nghe: “Hình như đang hát.”

Cô nói xong, điều chỉnh thiết bị điều khiển âm thanh, âm thanh trong phòng thẩm vấn thông qua thiết bị khuếch đại âm thanh truyền ra.

Lục Anh rít lên một tiếng: “Cô gái này thật sự là một kẻ biến thái, trong phòng thẩm vấn không cảm thấy căng thẳng mà còn hát được, đây là người đầu tiên đấy.”

Giọng nói trầm thấp, giống như đang nỉ non, có giai điệu, nhưng vì đang ngân nga rất nhẹ, rất khó để phân biệt đang hát bài nào.

Bạch Mộng nghiêng đầu chăm chú nghe, “Đây là bài gì vậy? Giai điệu nghe quen quá.”

Thẩm Quân Từ nghe ra, cậu ở bên cạnh nâng hàm, thanh âm lạnh lùng nói: “Tìm bạn.”(1)

(1): Bạn nào muốn nghe có thể lên youtube gõ bài: Find Friends. Link: https://www.youtube.com/watch?v=7VMjzU4ofQA

Cậu vừa nói xong, những người khác mới phản ứng lại, đó là một bài đồng dao mà tất cả mọi người đều quen thuộc.

Trong phòng thẩm vấn vô cùng yên tĩnh, Thu Hiểu Tuyết cúi đầu, ngâm nga giai điệu đơn giản nhưng cũng hơi lạc điệu.

“Tìm, tìm, tìm bạn, tìm được một người bạn tốt, xin chào, bắt tay, cậu là bạn tốt của tôi. Tạm biệt…”

Cô ấy lặp đi lặp lại câu này nhiều lần và dường như đang đắm chìm vào nó.

Cảnh tượng này thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Cố Ngôn Sâm hỏi Bạch Mộng: “Tư liệu của Thu Hiểu Tuyết có tra được ra không? ”

Bạch Mộng đưa ra một tài liệu in: “Đã tra được, lúc nhỏ cha mẹ ly hôn, cô ấy được xử theo mẹ, sau đó người mẹ lập gia đình mới, để cô ấy sống trong một ngôi nhà gần trường học. Các bạn cùng lớp đều nói cô ấy sống một mình, không gần gũi với người khác, thành tích học tập trung bình.”

Cố Ngôn Sâm nói với Lục Anh: “Lát nữa cậu thẩm vấn trước đi.”

Lục Anh có chút kinh hãi: “Đội trưởng Cố, đâu phải anh không biết chuyên môn của tôi không phải là thẩm vấn, phối hợp thì còn được, anh bảo tôi chủ thẩm, hình như có hơi khó.”

Cố Ngôn Sâm nói: “Không am hiểu mới cần luyện tập nhiều, hơn nữa không hỏi ra cũng không sao. ”

Hắn chỉ hy vọng thông qua cuộc đối thoại giữa Lục Anh và Thu Hiểu Tuyết, biết được nhiều tin tức hơn.

Sau khi sắp xếp sơ lược mọi thứ, Cố Ngôn Sâm cầm tư liệu, dẫn Lục Anh vào phòng thẩm vấn.

Hai người bọn họ ngồi đối diện Thu Hiểu Tuyết.

Tiếng hát của Thu Hiểu Tuyết lúc này mới dừng lại, cô gái ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, trong phòng thẩm vấn nhất thời an tĩnh lại.

Lục Anh hỏi: “Em có biết vì sao bọn anh lại gọi em đến đây lần nữa không?”

Thu Hiểu Tuyết lắc đầu, vẻ mặt vô tội: “Em cũng không rõ lắm, vì em cũng đã nói hết những gì mình biết rồi.”

Lục Anh nói: “Cảnh sát hiện đang nghi ngờ em là nghi phạm sát hại gia đình ba người của Kiều Tư Tư.”

Lông mày Thu Hiểu Tuyết nhíu lại, buổi sáng cô gái vừa khóc xong, mắt vẫn còn hơi sưng: “Em không giết Kiều Tư Tư.”

“Chiều hôm qua em đã làm gì?”

“Em đến nhà Kiều Tư Tư, tặng cậu ấy một món quà. Sau đó, thì về nhà ạ.”

“Bữa tối em đã ăn gì?”

“Năm giờ rưỡi, em đói bụng, nên đã gọi một phần cá dưa chua.” Thu Hiểu Tuyết ngẩng đầu nhìn bọn họ nói, “Chuyện này có gì không ổn ạ? Em không thể ăn cá dưa chua sao?”

Lục Anh lúng túng khi bị cô gái hỏi ngược lại, cậu ta mở miệng nói: “Sau khi ăn tối xong thì sao?”

Thu Hiểu Tuyết nói: “Giống như bình thường thôi ạ, ra ngoài đi dạo một chút, sau đó về nhà ngủ, hơn ba giờ sáng thì bị tiếng xe cứu hỏa đánh thức.”

Lục Anh bắt đầu trích dẫn bằng chứng: “Chúng tôi tìm thấy thuốc điều trị chứng mất ngủ trong khi khám nghiệm tử thi. Thuốc này là thuốc kê theo toa, và em đã từng được kê đơn này ở bệnh viện. 6h30 tối hôm qua, em ở trước cửa nhà Kiều Tư Tư, đổi món cá dưa chua mà bọn họ gọi.”

Thân thể Thu Hiểu Tuyết nghiêng về phía trước, chủ động nói: “Em làm sao biết được tối hôm đó bọn họ ăn cá dưa chua? ”

“Em thuộc quy luật sinh hoạt của Kiều Tư Tư…”

“Loại thuốc này có rất nhiều người có mà. Sao có thể coi là bằng chứng được? Em chỉ gọi một phần cá dưa chua mang về, sao có thể coi là có tội được? Sao anh lại nghi ngờ em?”

Lục Anh nói: “Sáng nay khi em chạy tới, đã lộ dấu vết, rất nhiều nghi phạm sẽ trở lại hiện trường vụ án. ”

Thu Hiểu Tuyết nói, “Là do em không liên lạc được với Kiều Tư Tư, nghe nói khu bên cạnh có hỏa hoạn, mới chạy đến.”

Lục Anh tiếp tục kiên trì hỏi: “Vậy nửa đêm hôm qua, em có vào nhà Kiều Tư Tư không?”

Thu Hiểu Tuyết lắc đầu: “Em lại không có chìa khóa nhà cậu ấy, sao mà vào nhà họ được? ”

“Có lẽ bình thường lúc em và Kiều Tư Tư ở cùng nhau, đã lén trộm đánh một cái chìa khóa dự phòng.”

Thu Hiểu Tuyết chấn động: “Nhà cậu ấy vừa mới thay khóa vân tay, em đi đâu làm được chìa khóa? Anh còn định nói em làm giả dấu vân tay à?”

Lục Anh đúng là không biết trên cửa là khóa vân tay, trận hỏa hoạn buổi sáng hôm đó, đừng nói là khóa vân tay, ngay cả cửa đều bị thiêu rụi hơn phân nửa. Lúc bọn họ đến cửa đã mở, bọn họ cũng không chú ý đến những chi tiết này.

Lục Anh lại nhớ đến cách Ngụy Ứng Thiên lẻn vào nhà: “Vậy thì em có thể trèo tường vào, tầng hai nhà Kiều Tư Tư có một cửa sổ nhỏ đang mở.”

Thu Hiểu Tuyết phủ nhận: “Một cô gái như em sao có thể trèo lên tầng hai mở cửa sổ được? ”

Đây là lần đầu tiên Lục Anh gặp người phạm tội không lo lắng lại còn hùng hổ như vậy, cậu ta nhớ đến lời Ngụy Ứng Thiên nói lúc trước, bèn lừa gạt Thu Hiểu Tuyết một chút.

Lục Anh nói: “Không cần biết em đã vào nhà bằng cách nào, đêm qua, chúng tôi có bằng chứng chứng minh, em đã ở trong phòng của Kiều Tư Tư, sau đó không lâu, căn nhà bốc cháy, cho nên Kiều Tư Tư là do em giết!”

Nhắc tới Kiều Tư Tư, biểu tình của Thu Hiểu Tuyết rốt cục xuất hiện một tia biến hóa, là bi thương, xen lẫn cả oan ức: “Nhân chứng các anh nói là ai? Có dám đến đối chất với em không? Còn nữa vì sao em phải giết người bạn thân nhất của mình chứ?”

Đối mặt với nghi phạm như vậy, toàn bộ cuộc thẩm vấn của Lục Anh lâm vào bế tắc, trên tay cảnh sát vẫn thiếu chứng cứ quyết định.

Cố Ngôn Sâm ở một bên lặng thinh, Lục Anh quả nhiên không đủ trình độ, tiết tấu cuộc thẩm vấn này vẫn bị Thu Hiểu Tuyết dẫn dắt.

Nhưng như vậy cũng tốt, Thu Hiểu Tuyết nói càng nhiều, sẽ bại lộ càng nhiều, hắn vẫn chú ý mỗi một động tác của Thu Hiểu Tuyết, thậm chí chỉ là một biểu cảm nhỏ nhất.

Khi đề cập đến cái chết của Kiều Tư Tư, cô ta liên tục phủ nhận rằng minhg không làm điều đó.

Hơn nữa biểu cảm thương tâm như vậy tuyệt đối không phải là giả.

Đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, cô gái cũng không để lộ bất kì manh mối nào, giống như đang đánh Thái Cực, dùng thủ pháp bốn lạng ngàn cân, giải quyết từng vấn đề mà Lục Anh đưa ra.

Trực giác của Cố Ngôn Sâm nói cho hắn biết, vụ án này nhất định có quan hệ với Thu Hiểu Tuyết, cô ta không hề vô tội.

Tình bạn của Thu Hiểu Tuyết với Kiều Tư Tư, có tính chiếm hữu vô cùng biến thái.

Cô ấy có thể làm những hành vi mà người thường không thể hiểu được.

Nhưng cảnh sát phá án phải tìm được chứng cứ sát thực, hoặc phải có được lời khai. Họ không thể dựa vào suy luận từ món cá dưa chua, mà coi cô gái ấy là tội phạm.

Với lại, chuyện gì đã xảy ra vào buổi sáng hôm nay?

Thu Hiểu Tuyết có nói dối hay không?

Chuyện Ngụy Ứng Thiên nói, cái nào là thật, cái nào là giả?

Họ biết một số thông tin nhưng cũng thiếu một vài chi tiết.

Những chi tiết bị thiếu đó có thể là chìa khóa để giải quyết các câu đố.

Cố Ngôn Sâm có thể cảm nhận được, Thu Hiểu Tuyết không giống với các nghi phạm khác, cô gái ấy càng thản nhiên, thì càng lí trí. Cô bé không hề từ chối giao tiếp với cảnh sát.

Những nghi phạm nói nhiều và có độ phối hợp cao này thì có rất ít mâu thuẫn với lời khai.

Trước mắt cô ta không thú nhận, có lẽ vì những vấn đề Lục Anh đưa ra chưa cắt trúng nội tâm của cô.

Nói cách khác, phân tích của Lục Anh bây giờ là hoàn toàn sai lầm.

Ngược lại, chỉ cần phân tích ra động cơ gây án, tâm lý phạm tội của Thu Hiểu Tuyết, có lẽ cô gái ấy sẽ thú nhận.

Vậy điểm mấu chốt nằm ở đâu?

Thu Hiểu Tuyết cũng không phải là một kẻ điên hoàn toàn, hành vi của cô bé nhất định có logic hành vi của riêng mình, cũng sẽ có mục đích riêng…

Cố Ngôn Sâm nghĩ, hắn phải đặt mình vào Thu Hiểu Tuyết, từ góc độ của cô bé để phân tích vụ án này.

❁❁❁

Lúc này, Thẩm Quân Từ ngồi trong phòng quan sát, theo dõi tiến độ thẩm vấn.

Thẩm Quân Từ nhìn Cố Ngôn Sâm im lặng không lên tiếng, biết hắn đang âm thầm quan sát, suy nghĩ cách đối phó, suy ra chân tướng.

Pháp y Thẩm nhìn kỹ, bỗng nhiên phát hiện ra một số vấn đề.

Cậu quay đầu hỏi Bạch Mộng: “Có giấy không?”

“Có.” Bạch Mộng sửng sốt, lập tức đưa giấy và bút cho cậu.

Thẩm Quân Từ viết ra giấy, gấp vài cái, đưa cho Bạch Mộng: “Phiền cô đưa cái này vào cho Cố Ngôn Sâm xem. ”

Bạch Mộng không biết Thẩm Quân Từ viết cái gì, nhưng vẫn nhận lấy, đi tới phòng thẩm vấn, gõ cửa đi vào, sau đó đưa tờ giấy kia cho Cố Ngôn Sâm.

Cố Ngôn Sâm mở tờ giấy ra, nhận ra đó là bút tích của Thẩm Quân Từ, phía trên còn có chữ.

Chỉ cần một chữ này, giống như một cái chìa khóa cắm vào trong ổ.

Cố Ngôn Sâm ngay lập tức hiểu hết mọi chuyện, cũng biết vấn đề nằm ở đâu!

Liên kết cuối cùng của lý luận cuối cùng đã được tìm ra.

Thì ra sự thật là như thế…

Hắn gấp lại tờ giấy, đặt nó sang một bên và đứng dậy.

Cố Ngôn Sâm khoanh tay, không giống như đang thẩm vấn, mà giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè: “Thu Hiểu Tuyết, anh biết em và Kiều Tư Tư là bạn tốt nhất, sinh ra trong một gia đình ly hôn, từ nhỏ đã không được cha mẹ quan tâm, nên em vô cùng trân trọng tình bạn giữa hai người, còn rất hâm mộ gia đình hạnh phúc mỹ mãn của Kiều Tư Tư. ”

Thu Hiểu Tuyết không cãi lại, yên lặng nghe hắn nói.

“Em vẫn duy trì tình bạn này cho đến khi thi đại học kết thúc, Kiều Tư Tư đăng ký học trường ở nơi khác, em ấy rất nhanh sẽ đi học đại học. Nghe được tin này, em rất thương tâm, cảm thấy mình sẽ bị em ấy bỏ lại, với lại vừa nghĩ đến em ấy có thể làm quen với nhiều người hơn, dần dần, hai người sẽ trở nên xa cách, em không thể nào chấp nhận được.”

Thu Hiểu Tuyết nhíu mày nghe, cô gái im lặng, các ngón tay của cả hai bàn tay đều đan vào nhau.

“Kể từ khi vụ việc sáng nay xảy ra, cảnh sát đã dốc toàn lực, muốn điều tra vụ án. Dựa trên tình, chúng tôi đã suy luận được một ít, nhưng những suy luận này đều sai, dẫn đến sự thiên vị trong hướng điều tra của cảnh sát. Bọn tôi tưởng, em vì Kiều Tư Tư rời đi, nên mới tức giận, ra tay giết hại em ấy…”

Nghe đến đó, Thu Hiểu Tuyết há miệng muốn phản bác.

Cố Ngôn Sâm ngắt lời cô gái, tiếp tục nói: “Nhưng bây giờ tôi đã thông suốt rồi, em sẽ không giết Kiều Tư Tư, bởi vì em ấy là bạn thân nhất của em. Cho dù em tự làm tổn thương mình, thì em cũng sẽ không làm tổn thương em ấy.”

Thu Hiểu Tuyết cúi đầu, không nói gì nữa.

Cố Ngôn Sâm đi vòng quanh bàn thẩm vấn: “Ban đầu tôi còn có một chút không rõ, vì sao Ngụy Ứng Thiên lại nói dối, thật ra anh ta hoàn toàn có thể khai nhìn thấy em ở trong căn phòng đó, như vậy anh ta có thể thoát tội… Nhưng trong lời khai của hắn, chỉ nói là nhìn thấy một bóng đen mơ hồ. Sau đó, tôi mới hiểu hắn ta đang bao che cho em. ”

Cảnh sát đã bỏ qua một chi tiết … Cho dù là giáo viên chủ nhiệm không mấy quan tâm đến bát quái trong lớp, đều biết Kiều Tư Tư có một người cậu nợ cờ bạc, Thu Hiểu Tuyết là bạn thân nhất của Kiều Tư Tư, làm sao lại không biết được? Thậm chí khi Ngụy Ứng Thiên cố gắng bắt cóc Kiều Tư Tư, có lẽ cô gái này đã gặp hắn ta.

Đôi mắt Thu Hiểu Tuyết nhìn về phía hắn.

Cố Ngôn Sâm biết lập luận của mình lại chính xác, tiếp tục nói: “Ngụy Ứng Thiên nợ một khoản tiền khổng lồ, trong người không một xu dính túi, điện thoại di động lại tắt máy, thẻ ngân hàng bị đóng băng, anh ta trốn ở quê thì cũng sẽ có người tới tận nhà đòi nợ, trong khoảng thời gian này anh ta phải sống như thế nào? Câu trả lời rất đơn giản, em sống một mình nên đã thu nhận anh ta.”

“Mà em làm như vậy cũng có động cơ và mục đích của mình, em cảm thấy mình làm như vậy, là đang giúp Kiều Tư Tư, thậm chí em còn lấy tiền của mình, giúp Ngụy Ứng Thiên trả nợ, mục đích là để cho hắn không quấy rầy người bạn tốt nhất của mình nữa. Em âm thầm làm tất cả những điều này, thậm chí còn không cần Kiều Tư Tư biết hay trả ơn.”

Thu Hiểu Tuyết gật đầu: “Em hi vọng Kiều Tư Tư có thể vượt qua kì thi đại học một cách tốt nhất.”

“Nhưng sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, em nhận ra sự thờ ơ của Kiều Tư Tư đối với mình. Tình bạn sắp bị vuột mất, em thấy mình sắp không giữ nổi người bạn này nữa, một người luôn khao khát sự ấm áp như em, đã làm một điều mà người bình thường không thể hiểu được. Em đã phát sinh quan hệ với Ngụy Ứng Thiên, người lớn hơn mình mười mấy tuổi.”

Ánh mắt Thu Hiểu Tuyết lóe ra lệ quang: “Anh cảm thấy vì sao em phải làm như vậy?”

Cố Ngôn Sâm nói: “Nhìn bề ngoài, em không nơi nương tựa, hy vọng có người sưởi ấm. Nhưng thực ra, em vẫn vì Kiều Tư Tư. Thậm chí anh nghĩ rằng em từng nảy ra ý định kết hôn với người đàn ông đó. ”

Thanh âm của Thu Hiểu Tuyết rốt cục cũng không bình tĩnh được nữa: “Đúng vậy, tôi không hề yêu người đàn ông kia, tôi là vì nghĩ cho Kiều Tư Tư”

Cố Ngôn Sâm trầm giọng nói ra sự thật: “Em làm như vậy sở dĩ là vì một khi trở thành người  thân của Kiều Tư Tư, thì cả đời này em ấy sẽ không bỏ rơi em được nữa.”

Nghe được những lời này, nước mắt Thu Hiểu Tuyết chảy dài trên má.

“Tôi không biết vì sao hai người lại vào căn nhà kia, nhưng chuyện này, chắn chắn là do em và Ngụy Ứng Thiên hợp mưu. Em gọi cá dưa chua, sau đó hạ thuốc ngủ vào đó, rồi Ngụy Ứng Thiên trèo cửa sổ tiến vào, mở cửa cho em. Sáng sớm nay, cả hai người đều ở trong căn phòng đó. ”

Cảnh sát ban đầu không thể chạm đến được sự thật, bởi vì hai người đều che giấu, bọn họ nhận được chỉ là hai sợi dây đã đứt, tận đến khi Thẩm Quân Từ cho hắn lời nhắc nhở kia, hai sợi dây này mới có sự liên kết.

Đây vốn là một vụ âm mưu.

Nói đến đây, Cố Ngôn Sâm đè hai tay lên bàn thẩm vấn: “Vậy nên khi đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ”

Cuộc thẩm vấn đã đến được bước này, Thu Hiểu Tuyết đã không có lựa chọn nào khác, cô gái trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy, tôi đã biết Ngụy Ứng Thiên từ lâu, cũng là tôi đổi đồ ăn mang về của Kiều Tư Tư, rồi bỏ thuốc ngủ vào bên trong. Sau đó thì về nhà, hai giờ sáng, tôi và Ngụy Ứng Thiên cùng nhau đến nhà họ. ”

Thu Hiểu Tuyết kể lại, phảng phất như chuyện mình làm không phải là chuyện thương thiên hại lý gì.

“Lý do em làm việc này rất đơn giản, em muốn nói rõ ràng với Kiều Tư Tư. Em muốn nói với cậu ấy lúc tặng quà vào buổi chiều, để tạo bất ngờ cho cậu ấy. Nhưng sau đó cậu ấy cứ vô tư cầm lấy món quà, rồi dặn lần sau đừng đến nữa.”

“Sáng hôm trước, Ngụy Ứng Thiên cũng gọi điện thoại cho chị hắn, bác ấy lập tức cúp máy, từ chối yêu cầu của hắn. Hắn đã sớm muốn vào trộm tiền, là em ngăn cản hắn. Tối hôm qua khi hắn tiếp tục đề nghị, em không ngăn nữa, chỉ có một yêu cầu, đó là hi vọng hắn sẽ cho em đi cùng…”

Nói đến đây, Thu Hiểu Tuyết nghẹn ngào: “Bọn em đều rất muốn vào ngôi nhà đó. Nhưng chẳng có ai chào đón bọn em cả.”

“Lúc sáng sớm, bọn em dùng chút thủ đoạn, cuối cùng cũng đạt được ý nguyện. Em bước vào phòng của Kiều Tư Tư, lúc đầu, em không làm gì cả, chỉ đứng ở đầu giường, nhìn cậu ấy…”

Ánh mắt Thu Hiểu Tuyết nhìn thẳng vào một điểm, tựa như Kiều Tư Tư đang nằm  trước mắt cô bé, trong mắt cô gái hiện lên một tia bệnh hoạn, trên mặt thế mà lại hiện ra nụ cười.

Nửa đêm, đột nhiên xuất hiện ở nhà bạn bè, đứng trong phòng, nhìn chằm chằm người ta ngủ, hành vi như vậy quả thật là rất biến thái.

Nghe đến đây, Bạch Mộng phụ trách ghi chép trong phòng quan sát nổi hết cả da gà.

Thẩm Quân Từ tiếp tục ngây người nhìn Thu Hiểu Tuyết trong phòng thẩm vấn.

“Sau đó, em gọi cậu ấy dậy, nói mình đang yêu đương với chú của cậu ấy. Nhưng cậu ấy chẳng những không chúc phúc cho em, ngược lại còn mắng em là kẻ điên, biến thái, nói em là cơn ác mộng của cậu ấy, ám ảnh cậu ấy suốt đời. Do cậu ấy quá khích, nên đã mở ngăn kéo, lấy tuốc – nơ – vít đâm vào bụng em. Lúc ấy, Ngụy Ứng Thiên để cứu em đã đoạt lấy tuốc – nơ – vít. Trong lúc giằng co, hắn lỡ tay đâm vào người Kiều Tư Tư. Ban đầu em cũng muốn cứu cậu ấy, nhưng cậu ấy bị thương quá nặng. Kiều Tư Tư cứ trừng mắt nhìn em… sau đó thì chết trong vòng tay em.”

Vừa nói, nước mắt Thu Hiểu Tuyết lại chảy xuống.

Sau đó, cô gái vừa khóc vừa cười: “Sau này em nghĩ kĩ lại, kể từ khi tình bạn mà em mong đợi không thể kéo dài được nữa, thì có lẽ việc cậu ấy chết lại là một điều tốt, cuộc sống của cậu ấy dừng lại mãi mãi tại thời điểm đó, bọn em sẽ là một đôi bạn thân gắn bó với nhau suốt đời. Sau đó em bèn đốt một tờ giấy, châm lửa đốt rèm cửa sổ, lửa bùng lên, em rời đi ngay, Ngụy Ứng Thiên để che dấu chuyện em vào nhà, vẫn rời đi bằng cửa sổ tầng hai.”

Lục Anh nghe đến đây, vẫn cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, nhịn không được hỏi: “Cho dù hai người lỡ tay giết chết Kiều Tư Tư, vì sao lại còn muốn giết cha mẹ cô ấy?”

Thu Hiểu Tuyết nói: “Nhà cậu ấy chỉ có một đứa con gái là cậu ấy, nếu như ba mẹ nàng tỉnh dậy, phát hiện ra con gái của mình đã chết, họ sẽ rất đau buồn, vậy chi bằng để bọn họ đoàn tụ với nhau, cũng coi như có bạn đồng hành ở thế giới bên kia. Với lại, Ngụy Ứng Thiên cũng sợ chuyện này vỡ lở ra nên mới gợi ý để em châm lửa.”

Sau khi nghe xong những lời tàn nhẫn này, Lục Anh nắm chặt cây bút trong tay, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào. Anh im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao em lại làm như vậy?”

Thu Hiểu Tuyết cúi đầu nói: “Anh không biết, em sinh ra trong gia đình như thế nào đâu nhỉ.”

“Ba mẹ em ly hôn khi em mới ba tuổi, đối với ba mình…em không có ấn tượng mấy,  khi em được bảy tuổi, mẹ em đi lấy chồng mới, em tám tuổi, họ có một đứa con của riêng họ, em trở thành một thứ dư thừa ở trong nhà.”

“Bọn họ rất giàu có, luôn cảm thấy tiền có thể bù đắp được tất cả mọi thứ, nhưng em chưa từng được trải qua cảm giác ấm áp của gia đình, nó chỉ khiến em trở nên đau hơn mà thôi. Khi em mới lên cấp 3, mẹ em nói hy vọng em sẽ sống độc lập hơn. Em nhận ra mình đã bị vứt bỏ.”

Nói đến đây, cô gái ôm lấy hai vai, cuộn mình lại.

“Em chỉ có một mình, nhìn những đứa trẻ khác chơi với nhau, nhưng em cảm thấy mình không thể hòa nhập được với bọn họ, em sợ bị tổn thương, sợ người khác đối xử với mình như rác, vứt bỏ em một lần nữa. Ngay cả khi ngủ cũng nghĩ đến điều này mà giật mình tỉnh giấc.”

“Người duy nhất vươn tay về phía em, chính là Kiều Tư Tư.”

“Khi em hỏi cậu ấy, chúng ta có thể làm bạn thân của nhau không, cậu ấy đã đồng ý. Em không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng lại rất thích cảm giác da thịt kề cận với cậu ấy, lần đầu tiên em nắm tay người khác, hóa ra cảm giác thân thiết với một người là như vậy.”

“Lúc em ôm cậu ấy, có thể cảm nhận được thân thể mềm mại của con gái, có thể nghe được nhịp đập từ tim của cậu ấy. Cậu ấy sẽ lắng nghe trái tim em, mỉm cười với em, an ủi mỗi khi em buồn, cậu ấy sẽ lau nước mắt cho em, vuốt ve mái tóc của em. Em đã thề nhiều hơn một lần rằng mình sẽ làm bạn thân cả đời với cậu ấy.”

Bề ngoài của cô bé thoạt nhìn không khác gì người bình thường, cũng có thể nói chuyện thoải mái, nhưng trong lòng lại vô cùng quái dị, chỉ có Kiều Tư Tư nguyện ý đến gần cô bé.

Cô chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc của cha mẹ, đó là lần đầu tiên cô nhận được sự an ủi từ người khác, cảm giác này được gọi là ấm áp.

Kiều Tư Tư giống như một tia sáng, xua tan khói mù trong cuộc sống của cô.

Biểu tình của Thu Hiểu Tuyết vô cùng khao khát: “Em cảm thấy cậu ấy giống như thiên sứ, trên người luôn mang theo ánh sáng. Em rất thích cậu ấy, muốn làm bạn cả đời với cậu ấy.”

“Cậu ấy là người bạn đầu tiên của em cũng là người cuối cùng, em coi cậu ấy là người thân duy nhất của mình.”

“Em đối xử với cậu ấy tốt như vậy, có cái gì tốt đều chia sẻ với cậu ấy, thậm chí có khi còn đặt cậu ấy lên trước bản thân mình. Cậu ấy nói muốn có một cuốn sách có chữ ký của một ngôi sao, em không tiếc giá cao, nhịn ăn sáng, tiết kiệm tiền mua cho cậu ấy. Em vô cùng trân trọng tình bạn này, đối xử với cậu ấy rất tốt, trên thế giới này không ai đối xử tốt với cậu ấy như em. ”

“Bọn em đã từng hứa, phải làm bạn thân với nhau cả đời, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau mua nhà, sống chung, bọn em sẽ không kết hôn, không sinh con, tránh xa tất cả những người đàn ông, không bao giờ tách rời.”

Khi đó, mối quan hệ giữa bọn họ vô cùng tốt đẹp.

Hai cô gái nằm cạnh nhau trên giường Thu Hiểu Tuyết, ngoéo tay hứa hẹn.

Thu Hiểu Tuyết không biết, lúc Kiều Tư Tư nói như vậy, có phải thật lòng hay không, nhưng lời hứa này là xuất phát từ tận sâu trong đáy lòng cô.

Tình bạn này vặn vẹo trong lòng cô, dần dần trở thành ác ma.

Cô không thể tưởng tượng được những ngày mình không có Kiều Tư Tư ở bên cạnh.

Sau đó ánh mắt của cô mờ đi, dường như cả trái tim sắp vỡ nát.

“Nhưng cậu ấy lại bỏ đi học đại học, bọn em sẽ không còn được gặp nhau nữa! Cậu ấy không nghe lời khuyên của em, đăng kí nguyện vọng vào chuyên ngành đại học trong nước mà em đã chọn, lại đăng kí học ở nước ngoài. Bọn em phải tách ra… Mỗi lần cứ nghĩ đến chuyện này, em lại buồn không thở nổi. Em lại gặp ác mộng mỗi ngày.”

“Cậu ấy rõ ràng đã đưa em đến thiên đường, sao có thể cứ như vậy bỏ rơi em, để em trở lại địa ngục một mình cơ chứ?”

“Vì vậy, em phải giữ cậu ấy lại bằng mọi giá! Em sẽ ở bên cạnh cậu ấy mãi mãi! Vì điều này, em thà hy sinh cơ thể của mình, thậm chí hy sinh cả cuộc đời mình!”

Khi đó, cô giống như đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ gọi là Tình Bạn, cô có thể cảm giác được con tàu đang dần dần chìm xuống, cảm giác được thái độ của Kiều Tư Tư với mình đã thay đổi, cô cần phải làm gì đó…

Khai đến đây, Thu Hiểu Tuyết ngừng lại, mặt mày rũ xuống, nhìn bàn thẩm vấn trước mắt, hít sâu một hơi.

“Cho nên em  mới làm ra chuyện như vậy…”

Cô buông tay phải xuống, cúi đầu vuốt ve bụng mình, biểu tình vô cùng dịu dàng: “Đời này, cho dù cậu ấy chết hay sống, cậu ấy cũng không thể thoát khỏi em, em là mợ út của cậu ấy, trong thân thể em, còn chày dòng máu của nhà cô ấy.”

Cô thật sự không thích người đàn ông kia một chút nào, thậm chí còn ghê tởm hắn ta, nhưng cô coi đó chỉ là sự hiến tế.

Như một lời cầu cứu cho tình bạn sắp mất.

Cuối cùng cô cũng được toại nguyện, quyết định nói cho Kiều Tư Tư biết tin vui này.

Buổi chiều, Kiều Tư Tư nhận hết mấy món đồ cô mua cho, nhưng lại không kiên nhẫn nghe hết những gì cô nói.

Những gì cô bé muốn nói là “món quà” lớn nhất và bất ngờ nhất.

Vì mục đích không đạt được, nên cô vẫn chưa từ bỏ ý định, sau khi về nhà cùng Ngụy Ứng Thiên đã nghĩ ra kế hoạch này.

Hai giờ sáng, bọn họ đột nhập vào phòng của Kiều Tư Tư, để nói cho Kiều Tư Tư biết chuyện này.

Đây mới là sự thật khiến Kiều Tư Tư tức giận.

Khuê mật(2) cũ của mình vì không muốn rời xa mình, đi ngủ với cậu của mình, lại còn mang thai một đứa con.

(2):  Bạn bè tuy không cùng máu mủ nhưng là những người thân thiết, luôn sát cánh, giúp đỡ chúng ta những lúc cần thiết.

Khi đó, Kiều Tư  đang buồn ngủ díp hết cả mắt, đầu óc thì lung tung rối loạn, lại còn phải đối mặt với hai vị khách không mời mà tới này, nghe được tin tức khiến cô ấy khiếp sợ. Cô ấy nhận ra rằng mình có thể mãi mãi  không thoát nổi con người ma quye này.

Kiều Tư Tư, người bị tra tấn tinh thần trong thời gian dài đã sụp đổ ngay lập tức.

Cô ấy cầm cái tuốc – nơ -vít, đâm về phía Thu Hiểu Tuyết…

Vụ án mạng cuối cùng cũng xảy ra.

Bây giờ, Thu Hiểu Tuyết đã thú nhận tất cả các tội ác của mình, bởi vì cô nghĩ rằng cảnh sát trước mặt hiểu tại sao cô ta làm điều đó.

Cô thậm chí còn hy vọng rằng những cảnh sát này có thể chứng kiến tình bạn không bao giờ chết của họ.

Nghe đến đây, tất cả mọi người im lặng một lúc.

Thu Hiểu Tuyết luôn miệng nói Kiều Tư Tư là bạn thân nhất của mình, nhưng lại đi theo Ngụy Ứng Thiên, vào phòng, hạ thuốc.

Kiều Tư Tư vì cô mà chết, cuối cùng cô lại thiêu chết cha mẹ của Kiều Tư Tư…

Trong phòng quan sát, Bạch Mộng thở dài nói: “Đây là kiểu bạn thân gì vậy trời? Gặp phải loại người này, nhất định phải tránh xa, chạy nhanh.”

Thẩm Quân Tư nói: “Có lẽ lúc Kiều Tư Tư ý thức được chuyện này, đã không còn kịp nữa…”

Thiếu nữ trước mắt, bệnh hoạn, ích kỷ, nhưng có thể giả vờ, cô điên cuồng ẩn giấu dưới bề ngoài nhu nhược của mình, đổi trắng thay đen.

Bề ngoài cô là người yếu ớt, nhưng trên thực tế, Kiều Tư Tư là con chim hoàng yến bị cô nhốt trong lồng sắt.

Kiều Tư Tư không phải chưa từng giãy dụa qua, cô bé chặn Thu Hiểu Tuyết, thử rời xa cô ta, nhưng cuối cùng, sự tình vẫn đi tới bước này. Cho đến khi chết, cô bé ấy vẫn không thể thoát khỏi người phụ nữ đáng sợ này.

Thu Hiểu Tuyết khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội, sau khi xác minh mọi chuyện đều đúng với sự thật thì tiến hành ký tên.

Ngay sau khi cô thú nhận, Ngụy Ứng Thiên cũng thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Mọi thứ đúng như Thu Hiểu Tuyết nói.

Trong vòng một ngày, một vụ án giết người đốt nhà kết thúc.

Cố Ngôn Sâm từ trong phòng thẩm vấn đi ra, gọi Thẩm Quân Từ cùng nhau về nhà.

Lúc ngồi trên xe, Thẩm Quân Từ dường như có chút mệt mỏi, vẫn không nói gì.

Bên ngoài cửa sổ xe, cảnh sắc của thành phố thay đổi, ngày và đêm luân phiên nhau.

Cố Ngôn Sâm nói: “Pháp y Thẩm, cám ơn cậu, nếu không có sự giúp đỡ của cậu, vụ án này sẽ không giải quyết nhanh như vậy.”

Thẩm Quân Tư ừ một tiếng, sau đó nói: “Là chuyện nên làm.”

Buổi tối lúc nghe thẩm vấn, Thẩm Quân Từ nhớ lại dáng đi của Thu Hiểu Tuyết, cả hình thể và hình dạng xương chậu.

Dựa vào kinh nghiệm pháp y nhiều năm, cậu kết luận: Tuy bụng chưa lớn, nhưng Thu Hiểu Tuyết có thể đã mang thai, cho nên cậu viết giấy cho Cố Ngôn Sâm.

Chính tin tức này đã thôi thúc Cố Ngôn Sâm hoàn thành lý luận cuối cùng.

Thẩm Quân Từ tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe xuất thần.

Cố Ngôn Sâm cảm giác được sự sa sút của cậu, mở miệng hỏi: “Đang suy nghĩ gì vậy.”

Thẩm Quân Từ ừm một tiếng: “Tôi đang nghĩ… Khoảng cách giữa con người, giới hạn, tình cảm…”

“Trên thế giới này, vốn có rất nhiều chuyện kỳ quái, tình cảm kỳ quái.” Cố Ngôn Sâm nói, “Tôi cảm thấy, tình cảm không thể miễn cưỡng được, tình cảm của mọi người đều là hai chiều. Cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân, đều vô cùng tốt đẹp.” 

Thẩm Quân Từ nói: “Đúng vậy… Loại cảm giác vặn vẹo, đơn phương từ một phía, lại có thể hóa thành ngọn lửa giết người, thiêu cháy tất cả mọi thứ.”