Bảo vệ bị tát một cái, ánh mắt hiện lên vẻ oán độc, nhưng rất nhanh, chút oán độc kia lại bị sự không cam lòng thay thế, thân là người dưới, mặc dù bị bắt nạt, thì hắn còn có thể làm gì?
- Tiên sinh, thực xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, xin anh tha thứ.
Bảo vệ bước nhanh đến trước mặt Trương Đại Thiểu, khom người thật sâu nói xin lỗi với Trương Đại Thiểu.
Đối với bảo vệ, Trương Đại Thiểu cũng không oán giận gì, hoàn toàn ngược lại, trong lòng hắn cảm thấy thương hại, người này chỉ là một người đáng thương bị người khác sắp đặt chơi đùa mà thôi.
Đỡ bảo vệ dậy, Trương Đại Thiểu chân thành nói.
- Không có việc gì, tôi không trách anh.
Bảo vệ ngẩng đầu lên, từ trong mắt Trương Đại Thiểu hắn thấy được một thứ mà mình chưa hề nhìn thấy bao giờ, đó là sự tôn trọng. Bảo vệ cảm thấy giật mình run sợ.
- Hừ, thật là cái loại chẳng ra gì!
- Người nhu nhược như vậy, Liễu Thanh Thanh tìm bạn trai như vậy thực mất mặt!
Thái độ của Trương Đại Thiểu càng làm cho mọi người coi thường, nhất là Vương Bằng, trong lòng càng thêm đắc ý, cái loại cảm giác cao cao tại thượng này chưa bao giờ lại mãnh liệt như vậy.
Có gì vui hơn khoái cảm chà đạp bạn trai của người mình thích trước mặt cô ấy?
- Vương Bằng, tiểu tử anh thật đúng là uy phong.
Vương Bằng đi lên tát cho bảo vệ một cái, phong thái này thật thuyết phục mọi người ở đây, mọi người lại kéo tới nịnh bợ.
- Lão Vương, anh tuy là quản lý nhưng cũng không thể làm quá với người dưới, người ta cũng là làm việc theo quy định. Ai có thể nghĩ đến bạn trai của Liễu Thanh Thanh lại có bộ dáng như vậy.
Mọi người tôi một câu anh một câu, khen Vương Bằng đồng thời cũng châm chọc Trương Đại Thiểu.
Liễu Thanh Thanh tức giận đến thân thể mềm mại run lên, thật muốn lôi Trương Đại Thiểu đi về, không thể tưởng tượng được mới tốt nghiệp được ba năm, bạn học ngày xưa lại trở thành con buôn như vậy!
Vương Bằng tận tình hưởng thụ sự sùng bái của mọi người, thấy không khác lắm, giả vờ đi đến trước mặt Trương Đại Thiểu, cười nói:
- Anh là bạn trai của Liễu Thanh Thanh sao, xin tự giới thiệu, tôi là bạn học của Liễu Thanh Thanh, cũng là quản lý nghiệp vụ của khách sạn này, người dưới làm việc thật để cho anh chê cười.
Khi nói chuyện, Vương Bằng ngẩng đầu ưỡn ngực lộ ra hàng chữ giữa ngực, biểu hiện mình tài trí hơn người, hắn có thể nói chuyện với Trương Đại Thiểu cũng là một loại bố thí.
Vương Bằng tự nhận thủ đoạn của mình rất xảo diệu tài tình, vừa giẫm lên Trương Đại Thiểu vừa nâng mình lên, nhưng hắn không thể tưởng tượng được chút thông minh mình đùa giỡn như vậy không thể qua được mắt của Trương Đại Thiểu.
Chút tâm tư gian xảo ấy của Vương Bằng lúc lăn lộn ở Tu Chân Giới chỉ là cái rắm trước mặt Trương Đại Thiểu, chỉ cần dựa vào lời nói hắn nói qua bộ đàm với bảo vệ lúc nãy đã bị Trương Đại Thiểu nghe thấy rõ ràng.
Hắn bây giờ còn đắc ý dào dạt nghĩ rằng đã chơi đùa được Trương Đại Thiểu, ở trong mắt Trương Đại Thiểu ngay cả vở hài kịch cũng không bằng.
Trương Đại Thiểu thấy khinh thường khi tiếp xúc với người như Vương Bằng, hắn không để ý trong tay Vương Bằng có dấu đao mà chỉ cười lạnh, lạnh lùng nhìn Vương Bằng phun ra một chữ:
- Cút!
Vương Bằng đang giả vờ tươi cười thì dừng lại, bạn học bốn phía tươi cười trên mặt đều cứng lại, trong nháy mắt, thời gian giống như ngừng lại, mọi người đều bị đứng hình một giây đồng hồ.
- Anh vừa nói cái gì?
Sau hai giây sửng sốt, Vương Bằng mới phục hồi tinh thần lại, sắc mặt âm trầm hỏi, Trương Đại Thiểu vừa rồi nói một từ "cút" đã hoàn toàn chọc giận hắn.
Trương Đại Thiểu không kiên nhẫn, lười dây dưa với Vương Bằng, sử dụng Ma Đồng Thuật, lại một lần nói:
- Lăn đi!
Bịch!
Vương Bằng lập tức gục đầu trước mặt Trương Đại Thiểu, bắt đầu lăn đi trên mặt đất.
- Cái này, hắn làm gì mà giống máy bay vậy?
Mọi người thầm kinh ngạc cười toe toét, nhìn Vương Bằng đang bò trên mặt đất thầm nghĩ, nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu Vương Bằng đang làm cái gì? Tại sao lại nghe lời như vậy?
Nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Trương Đại Thiểu đều thay đổi, trở nên rất kiêng kị, bọn họ theo bản năng cách xa Trương Đại Thiểu.
Thấy Vương Bằng biểu diễn rất phấn khích, Liễu Thanh Thanh đầu tiên là ngẩn ra, tiện thể cũng hiểu hơn về thủ đoạn của Trương Đại Thiểu, cô sớm biết nhưng không thể trách, rất nhanh liền hồi phục lại như bình thường.
- Quên đi Trương Thiên, chúng ta đi thôi.
Liễu Thanh Thanh hoàn toàn nản lòng thoái chí với hội họp mặt này, không có lòng dạ nào ở lại, lôi cánh tay Trương Đại Thiểu rời đi.
- Đi? Tại sao chúng ta phải đi?
Trương Đại Thiểu nhẹ nhàng cười.
- Không phải có người muốn giẫm đạp tôi sao? Tôi chờ.
Nói xong lời nói kiêu ngạo đó, Trương Đại Thiểu nắm tay kéo Liễu Thanh Thanh đi, bước vào trong khách sạn, chỉ để lại những ánh mắt ngơ ngác.
- Tôi không tin, Vương Bằng, cẩn thận cầu thang!
Thấy Vương Bằng sắp lăn khỏi khách sạn, đến cầu thang ở cửa, rốt cuộc mới có người phản ứng lại, thét lên một tiếng kinh hãi.
Trong nháy mắt Vương Bằng lập tức tỉnh táo lại, đập vào mắt chính là một cái cầu thang đang trôi đi, đồng thời hắn cảm giác được thân thể của mình nhẹ bẫng giống như đang bay, cảm giác kia rất tuyệt vời.
- Ai u!
Còn chưa hưởng thụ đủ, Vương Bằng lập tức lăn xuống cầu thang, phát ra một tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
- Vương Bằng!
- Quản lý Vương!
Một đám người, có bạn học cũng có tiếp tân trong khách sạn lập tức từ phía sau chạy tới nâng Vương Bằng dậy.
Vương Bằng rơi xuống không biết trời đất là gì, được người ta nâng dậy mới hiểu được, mình là bị ngã cầu thang!
- Sao lại thế này? Rốt cuộc sao lại thế này?
Vương Bằng nổi giận, mắt trợn lên gào thét.
- Tôi tại sao lại bị ngã cầu thang?
- Này, lão Vương.
Một bạn học thấy sắc mặt xanh mét của Vương Bằng, trên khuôn mặt đẹp còn có chút trầy da và vân vân, thật cẩn thận nói:
- Là anh không cẩn thận bị ngã, rồi lăn xuống.
- Nói láo! Mày nói cái rắm gì!
Vương Bằng lập tức tức giận mắng, rốt cuộc bình tĩnh lại.
- Lão tử đang tốt như vậy, tại sao lại không cẩn thận bị ngã, mẹ nó, chắc chắn thằng khốn kia hãm hại lão tử!
Vương Bằng nhớ lại một chút, rõ ràng nhớ mình lúc trước đang nói chuyện với thằng khốn kia, thằng khốn kia còn quát mình cút đi, sau đó mình giận tím mặt, liền hồ đồ lăn từ cầu thang xuống.
Nhất định là thằng khốn kia làm lão tử ngã xuống, đúng, nhất định là như vậy! Vương Bằng chắc chắn với ý nghĩ của mình.
Vương Bằng vừa nói vậy, mọi người cũng đều cảm thấy có chuyện như vậy, lúc ấy Trương Đại Thiểu nói chuyện với Vương Bằng thì đứng ở trước mắt mọi người, che chắn tầm mắt nhìn Vương Bằng. Thằng khốn kia ra tay thế nào mọi người đều không thấy, bằng không, Vương Bằng tại sao lại chủ động lăn trên mặt đất.
Dưới sự nhắc nhở của Vương Bằng, mọi người đều tỉnh ngộ.
- Thằng khốn, dám ra tay với lão tử, lão tử sẽ không bỏ qua cho mày!
Vương Bằng phát ra một tiếng gầm giận dữ, nổi giận đùng đùng đi vào khách sạn.